Bốp!
Cao Tuấn mặt bị ăn một quyền hơi nghiêng qua một bên, trên má ẩn ẩn hiện lên dấu đỏ.
Sức lực Bạch Cảnh Từ không tính là nhỏ nhưng một quyền này giống như không phải hắn đánh ở mặt cậu, mà đánh vào trong lòng cậu giống nhau.
Một bên tóc mái rũ xuống che đi một nửa bên mặt không nhìn rõ biểu cảm, Cao Tuấn cánh tay rũ xuống bên hông bất giác nắm chặt.
Bạch Cảnh Từ thở dốc, không biết là do tức giận vẫn là do ngượng ngùng gương mặt đều thoáng ửng đỏ.
Nhìn dấu vết trên mặt cậu, hắn cắn lấy môi quay đầu mở cửa lối thoát hiểm chạy đi.
Lối thoát hiểm giờ chỉ còn lại mình Cao Tuấn, cậu im lặng không nói gì một lát mới nâng tay thật mạnh đấm lên tường, hoàn toàn bất lực ngồi bệch xuống đất.
Nhẹ thở dài một hơi không biết đang nghĩ cái gì...
Mà đợi khi Bạch Cảnh Từ chạy đi khỏi, góc khuất hành lang gần đó đi ra một người.
Nam nhân nửa người giấu trong chỗ tối, gương mặt thanh lãnh hiện lên âm u.
Xung quanh vây quanh một đoàn sương đen dần dần hiện ra một gương mặt người, chính đang ghé lên lưng hắn từng tiếng dụ dỗ.
" Thế nào? Nhìn bọn họ từng người đều có thể tùy ý hôn em ấy.
Ngươi thấy vui không? Rất thú vị đúng không? Ngươi không ghen ghét sao?...!"
" Xung quanh em ấy vây quanh thật nhiều ruồi bọ ở mơ ước đâu, ngươi còn không làm gì thì em ấy vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi...!"
Cảnh Đình Lân siết chặt cánh tay ánh mắt ác độc khẽ niệm một câu chú, đoàn sương đen lập tức bị ngọn lửa từ không trung phừng lên thiêu đốt.
Sương đen kêu gào thống khổ tan biến, trước khi hoàn toàn tan biến còn không quên cười nhạo hắn.
" Ha ha ha! Ta biết ngươi động tâm...!Sớm hay muộn gì thân thể của ngươi cũng thuộc về ta mà thôi! Ha ha ha! "
Cảnh Đình Lân khựng người, nghe ra trong lời của đoàn sương đen có gì đó không ổn.
Con lệ quỷ kia muốn thân thể của hắn? Là do nó bị giam giữ trong tầng hầm, không thể không tìm một cơ thể bám vào sao?
Cạch!
Đang lúc suy nghĩ, cánh cửa thoát hiểm mở ra, Cao Tuấn rầu rĩ bước ra.
Cảnh Đình Lân sớm ẩn người vào trong bóng tối nhìn theo Cao Tuấn đi xa, nhớ tới ban nãy những gì hắn nghe được cùng nụ hôn kia.
Cảnh Đình Lân hàm dưới banh gắt gao, hắn ẩn nhẫn vì điều gì?
Ẩn nhẫn nhìn em ấy chạy theo kẻ khác?
" Trạch Cảnh Từ.
"
Cảnh Đình Lân âm thầm nỉ non lầm bầm, hắn quay đi rời khỏi hành lang.
Không thể, hắn không thể làm vậy...
***
Bạch Cảnh Từ dựa vào tường thở hồng hộc, đợi lúc ổn định lại hắn đưa tay bất tri bất giác sờ lên môi mình.
Nhớ tới ban nãy, Bạch Cảnh Từ ánh mắt hơi loé.
Đang lúc suy nghĩ sắp bay xa, 011 đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
[ Trưởng ban! ]
Bạch Cảnh Từ bị doạ hồi tới thần, hắn nhìn 011 hai cái chân nhỏ hướng trước mặt mình quơ quơ.
Điều chỉnh lại tốt cảm xúc mới hướng nó hỏi.
" Có chuyện gì? "
[ Gia Minh điều tra được chút tin tức liên quan đến kí túc xá bỏ hoang kia, kêu tôi tới đây gọi anh qua.
]
Tin tức liên quan đến kí túc xá bỏ hoang ở sau trường? Mày vô thức nhẹ nhíu, Bạch Cảnh Từ gật đầu kêu nó trước trở về sau đó hắn cũng nâng chân đi hướng phòng y tế, hiện giờ vẫn chưa tới giờ ra về.
Từ Gia Minh là thầy làm việc ở phòng y tế, cho nên không cần 011 nói, hắn biết anh hiện đang ở đó.
Cốc cốc cốc!
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Từ Gia Minh hai tay nắm cốc cà phê lười biếng lên tiếng.
Bạch Cảnh Từ bước vào, Từ Gia Minh cùng hắn gật đầu chào hỏi.
" Trưởng ban trước treo cái bản kia trước cửa phòng đi.
"
Từ Gia Minh hơi nâng cằm hướng trên bàn có cái bản "Không làm phiền", Bạch Cảnh Từ theo tiếng lấy treo lên rồi mới khoá lại cửa phòng từ bên trong.
Hắn đi đến tự nhiên ngồi xuống ghế, cùng anh đối diện.
Anh cũng không nhiều lời trực tiếp vào vấn đề chính: " Ban nãy tôi cảm thấy tò mò nên có tra về sự kiện hoả hoạn năm đó.
"
Nói, 011 bên cạnh liền đem hình chiếu ra cho Bạch Cảnh Từ xem.
Bên trên là tổng hợp một số thông tin về vụ hoả hoạn của hơn mười năm về trước.
Từ Gia Minh: " Trận hoả hoạn của hơn mười năm trước từng được sôi nổi bàn luận ở trên mạng, còn có cả lực lượng cảnh sát khu vực tham gia điều tra.
"
" Nhưng điều tra diễn ra không được mấy ngày thì rơi vào ngõ cụt, mọi người chỉ biết cảnh sát phán định đây là một hồi tai nạn.
Nhưng sau đó