Một giọng nữ trong trẻo vang lên cắt ngang lời nói của Bạch Cảnh Từ, cả năm người đồng loạt đem ánh mắt đặt trên người nữ sinh từ trên lầu kí túc xá chạy xuống.
" Đây không phải là Cảnh Nhã Yên của ban mỹ thuật sao? "
Có một nam sinh nho nhỏ lên tiếng, Cảnh Nhã Yên trong trường khá nổi tiếng bởi vì dung mạo đáng yêu còn hoạt bát, hoà đồng.
Là hình mẫu chuẩn của nữ sinh vườn trường, vì vậy Cảnh Nhã Yên được nhiều người yêu thích còn được xưng là hoa khôi của trường.
Người ái mộ nhiều đếm không xuể, so với Cảnh Đình Lân cũng không kém.
Hai người đứng chung tựa như trời sinh một đôi, thậm chí còn có nhiều người âm thầm chèo couple này!
Bạch Cảnh Từ khoé môi giật giật, cái gì chèo couple! Nữ thần của mấy người sắp tới muốn diệt thế giới có được không!
" Được rồi, mấy em mau về nhà đi.
Bản kiểm điểm ngày mai đem lên văn phòng nộp cho tôi.
"
Cảnh Đình Lân như hiểu ý Cảnh Nhã Yên quay đầu nhìn bọn họ, Cao Tuấn chợt bất mãn.
Vì sao Cảnh Nhã Yên ở đây không phạt mà còn ngầm đồng ý, còn bọn họ phải bị phạt chứ?!
Cao Tuấn vốn dĩ là một tên thẳng nam đầu gỗ, với cậu thì ngoài Từ ca ra mỹ nhân hoa khôi gì đó một góc cũng không bằng.
Có lẽ nhìn quen nhan sắc của Bạch Cảnh Từ, đối với Cảnh Nhã Yên cậu cũng không thấy có bao nhiêu đẹp, Cao Tuấn lên tiếng cáo trạng.
" Thầy Cảnh, bạn học kia cũng vào đây sao thầy không đem cả bạn ấy chịu phạt! "
" Đúng đó đúng đó! "
Hai tên còn lại cũng phụ hoạ gật đầu, Cảnh Đình Lân không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn xoa nhẹ mi tâm nhìn đám Cao Tuấn bất mãn, thở dài hướng Cảnh Nhã Yên nói.
" Em...!Cũng cùng mấy em ấy đi về đi.
"
" Nhưng mà Cảnh ca ca!...!"
Cảnh Nhã Yên bất mãn muốn nói gì đó lại bị Cảnh Đình Lân đánh gãy.
" Nghe lời đi.
Chuyện lần này em không cần tham gia, còn nữa ở trường gọi tôi thầy Cảnh.
Không được gọi loạn.
"
Cảnh Nhã Yên tức giận tới giậm chân, giận dỗi đi hướng cửa.
Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Cao Tuấn một cái, Cao Tuấn đắc ý triều Cảnh Nhã Yên lè lưỡi chọc tức.
Bạch Cảnh Từ nãy giờ khoanh tay đứng một bên xem trò vui, khoé môi hơi cong nhìn Cảnh Nhã Yên rồi quay đầu nhìn Cảnh Đình Lân.
Cảnh Đình Lân cũng chưa sủng Cảnh Nhã Yên tới vô pháp vô thiên như kịch bản mà hắn biết, vẫn là bộ dạng nguyên văn công tư phân minh.
Vậy thì vẫn còn kịp cứu chữa!
Bạch Cảnh Từ cùng đám Cao Tuấn đi ra ngoài dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Cảnh Đình Lân.
Đi được một đoạn, Bạch Cảnh Từ đột nhiên dừng lại Cao Tuấn thấy hắn dừng cũng dừng theo.
" Sao vậy Từ ca? "
" Hình như tôi bỏ quên sách bài tập trên lớp rồi.
Ngày mai còn phải nộp, Cao Tuấn cậu về trước đi.
"
" Được rồi, vậy thì em về trước đấy! "
Cao Tuấn từ nhỏ bị Trạch Cảnh Từ bắt kêu ca ca, không kêu lại đè ra đánh một trận.
Dần dà cậu chịu phục kêu Từ ca, kêu dần cũng quen miệng.
Cho dù hai người bằng tuổi, Cao Tuấn vẫn luôn miệng kêu Từ ca còn xưng em - anh.
Trạch Cảnh Từ không sửa