Bạch Cảnh Từ mơ thấy một giấc mơ rất dài, ở trong mơ hắn không thể điều khiển được bản thân, ý thức vẫn ở đó nhưng hành động cùng lời nói đều là do thân thể tự hoạt động.
Hắn nghĩ, có lẽ người điều khiển thân thể này chính là nguyên chủ.
Nguyên chủ sinh ra là thiếu chủ cũng là người sẽ kế nhiệm chức vị tộc trưởng, dẫn dắt cả tộc Tây Á.
Từ nhỏ đã nhận được rất nhiều sự kì vọng và cung phụng, cha mẹ nguyên chủ rất yêu thương y, tuy tộc Tây Á chuyên về dùng cổ và độc dược nhưng mẹ của nguyên chủ chưa bao giờ cho phép nguyên chủ dùng bản thân nuôi cổ, nguyên chủ có thể mặc sức nghiêng cứu về độc dược, duy nhất nuôi cổ bằng máu thịt bản thân lại không thể.
Bởi vì thân thể nguyên chủ rất yếu ớt...!Từ lúc sinh ra đã không biết khóc, luôn luôn dễ dàng bị bệnh tật quấn thân mãi cho đến năm mười sáu tuổi mới giảm bớt.
Năm mười tám tuổi, sinh thần của y cũng là ngày mà tộc Tây Á tổ chức ra lễ chọn ra ai là người sẽ kế tục tiếp lời thề của tộc nhân, trong hôm đó trời giáng xuống dị tượng...!Nguyên chủ là người được chọn.
Nhưng, tộc trưởng không đồng ý...!Tộc Tây Á ngoài dùng cổ cùng độc ra thì còn có thể tính ra quẻ bói, đoán trước được vận mệnh.
Năng lực sau rất hiếm có ai trong tộc có thể đạt được, bởi vì một khi đụng đến thiên đạo lộ ra thiên cơ chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất đắc, mỗi khi bói toán một lần đổi lại tuổi thọ sẽ giảm hai mươi năm cho nên không ai mong muốn năng lực đó ở trên người mình, nếu có cũng sẽ không bói quẻ.
Tộc trưởng cha của nguyên chủ là người có khả năng bói quẻ, ông bói ra được nếu nguyên chủ vào cung không biết qua bao nhiêu năm sẽ gặp phải đại kiếp nạn diệt thân, còn sẽ phải hứng chịu hình phạt hồn phi phách tán, bói toán có hữu hạn nhưng ông vẫn cố gắng muốn nhìn tới thiên cơ.
Rốt cuộc cũng không có nhìn được, tộc trưởng bề ngoài tráng niên trong phút chốc già đi rất nhiều.
Hốc mắt của đôi phu thê đều hồng, phu nhân đã khóc chỉ có lão gia kiềm lại, ông thở dài vỗ vai đứa con trai của mình.
Ông không cản được ý định của nhi tử, cũng như không thể ngăn lại ý trời...
Năm đó hai mươi tuổi, Tây Á Lập vào cung.
Sau hai năm đã nhanh chóng được phong làm quốc sư trở thành người được hoàng đế tín nhiệm nhất.
Nguyên chủ cũng trở thành thầy dạy học cho các vị điện hạ cùng công chúa, rất được yêu thích.
Nhưng nguyên chủ chỉ chú ý tới một đứa bé, đứa bé kia ngồi riêng một cái bàn, thường hay bị các vị công chúa hoàng tử khác bắt nạt, mẫu phi bị đầy lãnh cung, không được hoàng đế sủng ái nên trở thành trung tâm của bao nhiêu ánh mắt khinh thường, phỉ nhổ.
Tây Á Lập nhìn ra được đứa bé kia trên người có khí chất của đứa con thiên mệnh, cho nên Tây Á Lập tiếp cận nó khiến nó mở lòng, từ cảnh giác chuyển sang ỷ lại.
Đứa bé đó tên Mộ Thần Dật, là tam hoàng tử bị thất sủng không được yêu thích, ai cũng có thể giẫm nó một chân.
Thế giới của nó chỉ có bị bắt nạt, bị xem thường, bị đánh mắng...!Mang thân phận một vị hoàng tử nhưng chẳng khác gì một con chó hoang phải e dè, nhẫn nhục, cố gắng lấy lòng để có cái ăn, để có thể sống sót trong chốn thâm cung hiểm ác.
Cả hai cứ vậy hình thành một loại gắn bó vi diệu, Bạch Cảnh Từ thấy được sự ỷ lại mến mộ trong mắt đứa trẻ đó, còn nguyên chủ tâm vẫn lạnh nhạt, giống như chỉ đơn giản là đào tạo một bậc đế vương tốt cho đất nước sau này...
Xuân Hạ Thu Đông, bốn mùa luân phiên thay nhau.
Mộ Thần Dật hai mươi tuổi, Tây Á Lập đã gần bốn mươi nhưng y vẫn là bộ dạng lúc hai mươi ba hai mươi bốn, thanh lãnh thoát tục, giống một đoá hoa cao lãnh xinh đẹp ở trên cao không ai với tới được.
Từ một đứa nhóc con sáu bảy tuổi trưởng thành thành thiếu niên Mộ Thần Dật, thông minh tài trí học một biết mười, võ công cao siêu, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.
Bên ngoài ngoan hiền, thật ra sau lưng tính kế diệt trừ không biết bao nhiêu người, nguyên chủ biết nhưng y lựa chọn bàng quang.
Cuối cùng hoàng đế bệnh nặng băng hà, Mộ Thần Dật lên ngôi vị lúc hai mươi bốn tuổi nhanh chóng thu được lòng người, ổn định nội loạn, thâu tóm quyền lực loại bỏ kẻ phản kháng, tai mắt của thái hậu.
Bức điên thái hậu nhốt vào lãnh cung, thủ đoạn không ngừng ai cũng khiếp sợ.
Từ đó giang sơn Sở Quốc nằm trong tay hắn, hắn cũng bắt đầu vô cùng sủng ái nguyên chủ, nguyên chủ hầu như dưới một người mà trên vạn người.
Mãi cho tới khi nguyên chủ lại gặp được một vị hoàng tử giống với Mộ Thần Dật năm xưa, đó chính là vai chính