Ngày đó xâm nhập vào cung làm náo loạn...!Vai chính thật sự muốn giết Mộ Thần Dật để đoạt ngôi, nhưng cũng may Bạch Cảnh Từ trước tiên dặn dò Ảnh Quân chi viện cho Mộ Thần Dật thuận lợi trốn thoát.
Ảnh Quân sau khi giúp hoàng thượng trốn được rồi, vốn dĩ muốn quay lại giúp hắn ai ngờ hắn lại quăng Tán Cẩm cho y kêu y chạy còn mình thì ở lại cầm chân bọn người của vai chính, Ảnh Quân tuy không muốn nhưng trước giờ ám vệ được huấn luyện mệnh lệnh của chủ tử là tuyệt đối không được làm trái lại.
Cho nên y mang Tán Cẩm chạy, có lẽ Tán Cẩm sau khi tỉnh lại sẽ có cách cứu quốc sư ra ngoài...
Không diệt trừ được Mộ Thần Dật, Tô Tử Sâm tự viết thánh chỉ tuyên cáo hoàng thượng lâm bệnh nặng, giờ ngôi vị sẽ để lại cho hắn kế vị, chức vị quốc sư của Bạch Cảnh Từ bị phế bỏ.
Có lẽ hắn làm vậy chỉ để dễ dàng giam cầm y cả đời mà thôi...!Sau khi lên làm hoàng đế, trong cung trong ngoài cung có người không thuận theo, có nghi ngờ vai chính, có thẳng thừng không sợ chết đứng ra phản đối, những người đó đều là tâm phúc của Mộ Thần Dật hoặc người ái mộ quốc sư, cũng có quần thần chính trực.
Nhưng...!Tất cả đều bị Tô Tử Sâm từng người một giải quyết rớt, có điều thế lực của Tô Tử Sâm có mạnh đi chăng nữa cũng không thể hoàn mỹ giải quyết được mọi chuyện, so với Mộ Thần Dật năm đó vẫn thật sự kém xa...
Bởi vì hiện tại hoàng đế Tây Thành Quốc đột nhiên đòi người, nói muốn quốc sư của Sở Quốc nếu đã phế quốc sư rồi vậy thì người càng dễ dàng tặng hơn.
Tô Tử Sâm nổi giận từ chối, Tây Thành Quốc thừa cơ lấy cớ gây chiến với Sở Quốc.
Hiện tại biên cương so hoàng cung còn khốc liệt hơn...!Vai chính cũng vì vậy bận tối đầu tối cổ, thảo nào Tán Cẩm có thể thừa cơ hội lẻn vào.
Tô Tử Sâm giam cầm Bạch Cảnh Từ trong một căn hầm trong cung điện của chính mình, ngoài hắn ra thì Tô Tử Sâm không thể nào chịu đựng được việc kẻ khác tiếp xúc, hay nhìn thấy Bạch Cảnh Từ.
Đúng là đáng sợ mà...
Bạch Cảnh Từ cầm lấy chung trà đưa đến bên môi chậm rãi nhấp một ngụm, nước trà ấm áp chảy xuống cổ họng có vẻ đỡ hơn phần nào cảm giác đau rát.
Hắn rũ mắt nhìn nước trà còn lại một nửa chung, bên trong phản chiếu gương mặt của chính mình.
" Nói thật cho ta biết lí do, vì sao phụ thân muốn ngươi đến làm thị vệ cho ta? "
Sau khi nghe hắn hỏi, người của Tán Cẩm có hơi khựng lại, y trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc vẫn thành thật kể.
Hôm đó...
Tộc trưởng trong lòng bất an quyết định lần nữa bói quẻ...!Sau khi bói ra quẻ tượng vẻ mặt liền suy sút đi rất nhiều, ông ấy đột nhiên nhốt mình trong phòng mấy ngày cũng không ăn không uống...!Tộc trưởng phu nhân rất lo lắng khuyên mãi mới khuyên được ông rời khỏi phòng, tộc trưởng cùng tộc trưởng phu nhân nói chuyện với nhau.
Tộc trưởng phu nhân lúc đó khóc rất nhiều, sau đó thì...
" Tộc trưởng gọi Cẩm đến nói Cẩm phải đến Sở Quốc bảo vệ thật tốt cho thiếu chủ.
Cẩm cũng không rõ rốt cuộc vì sao, nhưng thân phận Cẩm thấp hèn chỉ là một nộ bộc nên không hỏi chỉ biết vâng lời đi phục mệnh.
"
" Lúc dặn dò Cẩm đi, Cẩm thấy tộc trưởng vẻ mặt mệt mỏi lo lắng, còn tộc trưởng phu nhân khóc ngất đi suy sút nằm trên giường mấy ngày...!"
Bạch Cảnh Từ tim đột nhiên đau một chút, hai tay hắn nhẹ siết, cảm giác xót xa tràn ngập cõi lòng.
Hắn biết đây là cảm xúc của nguyên chủ, hắn cũng biết nguyên chủ có lẽ đoán ra được giống như hắn...!Cha của nguyên chủ có khả năng bói quẻ, ông không màng hai mươi năm tuổi thọ lần nữa muốn nhìn tới thiên cơ, có lẽ do ý chí thế giới này đã suy yếu cho nên có lỗ hỏng khiến ông biết được tương lai của chính đứa con mình, nhìn một cách rõ ràng nhưng lại không thể cứu.
Cha của nguyên chủ chắc rất bất lực và đau lòng, ông nhìn rõ và chỉ có thể đứng nhìn không thể thay đổi, nhưng ông lại gửi gắm chút hy vọng mới sai Tán Cẩm đến.
Và có lẽ hắn cũng biết ai là kẻ đã đứng ra giúp vai chính áp chế cổ độc...
Bạch Cảnh Từ nhẹ giọng thở dài buông ra chung trà đưa sang cho Tán Cẩm, Tán Cẩm vội vươn tay nhận lấy.
Hắn nằm xuống đem chăn kéo lên, mệt mỏi nhắm mắt.
" Ta muốn nghỉ ngơi một chút.
"
" Được, Cẩm sẽ ở một bên thủ thiếu chủ.
"
Tán Cẩm đứng lên đặt chung trà lên lại bàn sau đó ôm kiếm dựa vào thành giường nhẹ rũ mắt.
Không gian rơi vào yên tĩnh, duy nhất chỉ có tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài truyền đến.
Sinh động, tràn đầy sức sống...
Bạch Cảnh Từ nghĩ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc này trong hoàng cung vang lên tiếng đồ đạc bị gạt rơi vỡ trên mặt đất, đám cung nhân cùng thị vệ đều cúi thấp đầu dường như muốn nằm bò trên mặt đất, bọn họ ai cũng sợ hãi không ngừng run rẩy theo tiếng vỡ nát kia.
" Các ngươi canh gác như thế này sao?! "
" Tới một con chuột nhắt bẩn thỉu lẻn vào cũng không hay biết! Trẫm còn giữ mấy kẻ vô dụng như các ngươi để làm gì! "
" Đem tất cả lôi xuống đều chém đầu hết cho trẫm! "
Tô Tử Sâm phẫn nộ cầm một cái bình sứ ném qua, bình sứ dừng ở ngay trước mặt bọn cung nhân cùng thị vệ chia năm xẻ bảy.
Vừa nghe hắn truyền xuống mệnh lệnh bọn họ liền bắt đầu liên tục dập mạnh đầu, miệng không ngừng xin tha.
" Nô tài biết tội, hoàng thượng tha mạng! "
" Hoàng thượng tha mạng! "
" Hoàng thượng tha mạng!...!"
Tiếng xin tha vang vọng theo đám người bị kéo đi xuống dần dần im bặt, Tô Tử Sâm đôi mắt đỏ ngầu đem cái nghiêng mực cũng ném xuống đất.
Hắn chỉ mới vừa sơ sẩy A Lập của hắn đã bị kẻ khác mang đi mất!
A Lập là của hắn, sao con chuột bẩn thỉu kia dám đem đi! Không thể tha thứ! Không thể tha thứ!!
" Hoàng thượng! "
La Vân Hi vội vàng lên tiếng, tay cầm khay thuốc cũng run lên.
Cho dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì cậu vẫn bị vẻ phát điên của đối phương doạ sợ, dạo gần đây tình trạng hoàng thượng không thể kiểm soát được cảm xúc thô bạo của bản thân càng ngày càng nhiều.
Cổ độc không thể áp chế được lâu nữa...
" Tới giờ uống thuốc rồi...!"
Cậu dâng lên chén thuốc, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Ban nãy ánh mắt của Tô Tử Sâm nhìn sang quá khủng bố, bảo bảo sợ hãi.
QAQ
Tô Tử Sâm cố gắng bình phục lại tâm tình, hắn ngồi xuống ghế cầm lấy chén thuốc không sợ đắng ngửa đầu uống cạn.
Mùi vị của thuốc vừa chua vừa đắng thấm trên lưỡi, chảy xuống cổ họng, Tô Tử Sâm mệt mỏi chống lấy trán.
Cơn đau mỗi đêm càng ngày càng kéo dài...
" Tình hình ở biên cương thế