Lửa nhanh chóng lan ra, dù có tuyết cũng không thể làm dịu đi ngọn lửa đang nổi giận, nó cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng khóc than oai oán, tiếng la hét thảm thiết.
Một thôn trấn nhỏ yên bình xinh đẹp, trong phút chốc trở thành địa ngục trần gian.
Bạch Cảnh Từ sững sờ tại chỗ, cho dù biết thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ tan biến, điều cấm kị nhất của những người xuyên không như hắn chính là sinh ra tình cảm với thế giới bản thân làm nhiệm vụ...!Cho dù vậy, nhìn khung cảnh trước mặt hắn vẫn bị hoảng hốt.
" Đừng nhìn...!"
Bàn tay to rộng bao phủ lấy đôi mắt, cả người bị ôm vào trong lòng ngực.
Bên tai là thanh âm trầm ấm quen thuộc, Bạch Cảnh Từ nắm lấy bàn tay kia kéo xuống.
Đột nhiên trong lòng hắn an tĩnh lại một cách kì lạ.
" Là ngươi để lộ tung tích cho bọn họ phải không? "
Bạch Cảnh Từ xoay người, ánh mắt không có chút cảm xúc, điềm tĩnh khiến nam nhân bất an.
Y tránh né ánh mắt của người trước mặt, cho dù biết sẽ bị đối phương chất vấn, sẽ thấy được ánh mắt thất vọng xa lạ của hắn.
Nhưng tới lúc thật sự đối mặt, y lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
" Trả lời ta, Tán Cẩm.
"
Đã lâu rồi Bạch Cảnh Từ mới gọi cả họ lẫn tên của chính mình, tay siết thật chặt.
Tán Cẩm quay đầu, y mím môi, khó khăn mở miệng.
" Phải.
"
" Việc Tô Tử Sâm có thể tìm tới chỗ này cũng là do ngươi để lộ.
"
Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định.
Yết hầu phát nghẹn, Tán Cẩm gian nan đáp lời.
" Phải.
"
" Người giúp Tô Tử Sâm áp chế độc tố cũng là ngươi, ngươi ở trong thuốc động tay động chân.
Nhìn bề ngoài gọi là áp chế thật chất là nuôi cổ, cổ độc là loại độc đặc biệt luyện từ vạn cổ mà thành nếu nuôi trong cơ thể, cổ trùng sẽ chậm rãi gặm nhấm đục khoét, rút cạn máu vật chủ...!"
" Tán Cẩm, ngươi thật ra là ai? "
Móng tay theo từng lời từng lời của đối phương càng ngày càng đâm sâu vào da thịt, máu tươi tràn qua kẽ tay tí tách nhỏ xuống bị nền tuyết nuốt chửng.
Y rũ mắt: " Cổ độc nuôi từ vạn cổ trùng độc nhất của tộc Tây Á, quá trình tạo ra cổ độc sẽ đem vạn con cổ trùng thả cùng một chỗ lấy máu kích thích để chúng nó cắn giết lẫn nhau.
Con cổ trùng sống sót cuối cùng vì cắn nuốt đồng loại nên độc trong nó sẽ là loại độc nhất không thứ gì có thể giải được, đem cổ trùng cuối cùng đi luyện chế, lấy máu và da thịt của người luyện cổ độc nuôi cổ trùng, tới đêm trăng tròn thì cắt ra da thịt đem cổ trùng ra ép luyện thành thuốc.
Thuốc thành công sẽ có màu đỏ, cổ trùng tạm thời ngủ đông đợi khi người luyện cổ dùng phương pháp đặc biệt kích phát nó sẽ tỉnh dậy, dựa vào vật chứa mới điên cuồng gặm nhấm máu thịt đến khi vật chứa chỉ còn một cái vỏ rỗng...!"
Rõ ràng tỉ mỉ cách chế tạo được Tán Cẩm nói ra không sót, giống như bản thân y chính là người đã luyện ra loại cổ độc chết người kia.
" Cẩm...!Ta...!Chính là tiền nhiệm tộc trưởng của tộc Tây Á, kiếp trước ta bị tên phản đồ Tây Á Thành Phụng đánh lén, ám sát chết đi.
Lúc tỉnh dậy ta có được thân thể mới nhưng thân phận thấp hèn và thời điểm đã là hàng trăm năm sau, ta lúc đó nghĩ có lẽ thiên đạo thương xót thấy mạng ta chưa tận mới cho ta cơ hội.
Ta không muốn báo thù, cũng không quá chấp nhất với việc làm tộc trưởng cho nên an phận sống cuộc sống bình thường như vậy, cho tới khi ta được tộc trưởng hiện tại phái đi bảo vệ cho ngươi...!"
Nghe, trong lòng Bạch Cảnh Từ đã rõ, có loại cảm giác "quả nhiên là thế".
Tán Cẩm không biết vì sao, có lẽ là dịch dung giả làm người khác giúp vai chính áp chế cổ độc, nói là giúp thật sự chính là ngụy trang để đánh thức cổ trùng.
Cả việc nơi tách biệt, hẻo lánh ít ai biết đến bị vai chính và Kỷ Lập Doanh tìm ra được, tất cả mọi việc đều do người trước mặt này một tay làm ra...
Tôi f******!!! Thế hoá ra trùm cuối thật sự là Tán Cẩm mà không phải Kỷ Lập Doanh à?! Còn có thể chơi theo kiểu này sao?! Cái bug phá tới tan tành cái thế giới này cũng quá đáng sợ rồi!
" Thiếu chủ...!"
" Đừng gọi ta là thiếu chủ, tiếng thiếu chủ này ta không dám nhận.
"
Tay vươn ở không trung bắt vào khoảng không bởi vì đối phương đã lùi lại né tránh, Tán Cẩm tự giễu cười cười thu hồi tay.
" Khụ khụ khụ! "
Bạch Cảnh Từ giật mình quay đầu, lão bà bà khó khăn chống lấy thân cây liên tục ho khan.
Cả người toàn vết trầy xước cùng tro bụi, hắn cũng mặc kệ Tán Cẩm đứng đó, vội vàng chạy tới đỡ lấy bà.
Lão bà bà tuổi đã cao, hiện tại còn gặp tình trạng như vậy cho nên đã suy yếu cực điểm.
Vừa được đỡ lấy bà đã lung lay khụyu xuống.
" Bà bà! Bà cố lên! "
Bạch Cảnh Từ hốt hoảng đem lão bà bà cõng lên trên lưng né tránh cành cây bị lửa đốt gãy rơi xuống, hắn cắn chặt răng một bên cõng lão bà bà một bên nắm chặt kiếm chém xuống mấy mũi tên lao đến.
Cung thủ nhìn thấy vậy do dự ngừng tay, vương đã dặn không được để người kia bị thương.
Tên thủ lĩnh cẩn thận nhìn sang nam nhân ung dung ngồi trên ngựa, thấy hình như hắn nhíu lại mày, gã liền sợ hãi.
" Bệ hạ...!"
Kỷ Lập Doanh không thèm nghe tên thủ lĩnh nói, hắn kéo cương ngựa lao đến phía Bạch Cảnh Từ chặn ngang trước mặt đối phương, vung tay túm sau cổ áo của lão bà bà dễ dàng đem người cướp đi.
" Buông người ra! "
Bạch Cảnh Từ phẫn nộ, lần đầu tiên hắn vì một người khác tức giận đến như vậy.
Nhìn biểu cảm tràn đầy giận dữ, ánh mắt bốc lên sát khí hừng hực chưa từng có.
Xinh đẹp, kinh diễm đến Kỷ Lập Doanh ngẩn người.
Hắn rùng mình, đột nhiên cười lớn đầy hưng phấn.
Hắn...!Cứng rồi!
" Ngươi càng ngày càng cho quả nhân nhiều niềm vui bất ngờ! Thú vị, thật sự thú vị! "
" Thả.
Người.
Ra! "
Bạch Cảnh Từ lặp lại lần nữa, y nghiến răng gằn ra từng chữ.
Kỷ Lập Doanh nhướn lên một bên mày, tay nắm lão bà bà lắc lắc giống như cầm một món đồ mà không phải là con người.
" Theo quả nhân đi, quả nhân sẽ thả người.
"
" Được, ta theo ngươi đi! "
Thấy đối phương không chần chừ đồng ý, Kỷ Lập Doanh đột nhiên thấy có chút không thú vị.
Hắn nghiêng đầu nhìn bà cụ ốm yếu sắp kéo không nổi hơi tàn, tay rút ra kiếm.
Con ngươi loé lên một đường sáng, máu tươi văng lên gương mặt.
Bạch Cảnh Từ cả người lạnh lẽo như ở trong hầm băng, Kỷ Lập Doanh ném thi thể, ghét bỏ rút ra khăn lau lau kiếm.
" Bẩn chết được.
"
[ Cộng sự...!]
256 từ đầu tới cuối vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, tay Bạch Cảnh Từ siết chặt lại buông lỏng.
Hắn nhẹ nhàng hít vào rồi thở ra một hơi, nhanh chóng chèn ép được gợn sóng trong lòng.
[ Bạch Cảnh Từ: Chuẩn bị đi.
]
Một câu không rõ đầu đuôi nhưng 256 hiểu, nó và cộng sự đã sớm bàn trước.
Nó sẽ cùng với người trong cục cố gắng sửa lại máy truyền tống, chỉ cần một khi Bạch Cảnh Từ sẵn sàng rời khỏi sẽ nói với 256 chuẩn bị, lúc đó nó sẽ cùng với mọi người kích hoạt máy tránh gặp trục trặc lần nữa.
[ Được, thời gian đếm ngược là 30 giây.
Bắt đầu đếm ngược...!]
[...!30...!]
" Ai da, quốc sư đại nhân máu lạnh quá đi.
À không...!Quả nhân nghe nói, tên hoàng đế mới kia đã phế ngươi rồi.
Theo quả nhân về rồi, quả nhân sẽ phong cho ngươi làm vương hậu.
Lúc đó so với chức vụ quốc sư cỏn con, còn hời gấp trăm lần.
"
Lời nói cợt nhã khiến người khác nghe phải giận sôi, Bạch Cảnh Từ lại điềm tĩnh chỉ im lặng nhìn một bên thi thể đã không còn hơi thở rồi lại ngẩng đầu nhìn Kỷ Lập Doanh.
[...!29...!]
" Vui không? "
Kỷ Lập Doanh bật cười: " Đương nhiên là vui rồi, ngươi chịu theo quả nhân về Tây Thành Quốc.
Quả nhân cũng trút hết giận mấy tháng này tên hoàng đế mới của Sở