Bạch Cảnh Từ khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, hai tay đặt ngửa hai bên đầu gối nhẹ nhắm mắt lại điều tức.
Ban nãy 256 nói hết cho hắn biết chuyện xảy ra sau khi hắn mất đi ý thức, thì ra Mặc Dạ Thiên đã đưa cho Chu Mộc một con hạc giấy truyền tin trước khi cả ba đi theo Khải tiến vào ảo cảnh.
Chu Mộc dùng hạc giấy nhưng nửa đường bị Hồ Tư ngăn trở mãi cho đến khi Mặc Dạ Thiên hình như cảm nhận được bọn họ gặp nguy hiểm đuổi đến, lúc đó Bạch Cảnh Từ vì bị Hồ Tư siết lấy cổ sớm đã ngất đi.
Mặc Dạ Thiên vừa đến không biết nổi điên cái gì, không nói hai lời cầm kiếm xông đến Hồ Tư, cả hai vừa chạm đã nổ, hai vị hoá thần đánh nhau làm ảo cảnh chậm rãi xụp đổ xuống.
Vân Yên muốn thừa cơ đem Bạch Cảnh Từ cùng Khải đã bị uy áp cộng thêm thương tích trước đó nên đã hôn mê bất tỉnh và vị Trần công tử kia ra ngoài, ai mà ngờ Hồ Tư thấy ảo cảnh muốn xụp thì vung tay hất ra một làn khói tím sau đó đem Bạch Cảnh Từ cùng nhau chạy!
Sau đó, chính là Bạch Cảnh Từ vừa mở mắt ra đã ở trong tẩm cung của vị yêu vương kia còn bị gã phong bế linh lực...
[ Bạch Cảnh Từ: Nói cách khác Hồ Tư bắt tôi về chỉ vì tiện tay? ]
Điều tức linh lực vì muốn thử phá phong bế nhưng đối phương tu vi cao hơn, nếu hắn muốn mạnh mẽ giải phong ấn linh lực sẽ bị phản phệ, Bạch Cảnh Từ mở mắt lựa chọn từ bỏ nằm phịch ra giường.
[ Có lẽ...!đi? Cộng sự, giờ phải làm sao? ]
256 bay lơ lửng trước mặt Bạch Cảnh Từ lo lắng nhìn hắn, này thế giới nó cảm giác cúc hoa của cộng sự lại khó bảo toàn rồi!
Bạch Cảnh Từ vươn tay chọt nhẹ má 256 vẻ mặt suy tư sau đó lại thả tay xuống, ngồi dậy hắn chỉnh lại y phục mới bước xuống giường.
Bạch Cảnh Từ vừa đi vừa cùng 256 nói chuyện.
[ Bạch Cảnh Từ: Chuyện ở trấn Đào Nha đại khái tôi có thể đoán được có chuyện gì, tôi nghĩ đám người bên nhóm nam chính có lẽ sẽ giải quyết được dù gì cũng có ánh sáng của nhân vật chính, cũng không bị khó dễ lắm.
Chỉ là hiện tại tôi ở tẩm cung của yêu vương, vậy có thể thấy đây là yêu giới mà trong kịch bản tôi có xem qua, cổng thông với yêu giới và phàm giới chỉ hai trăm năm mở ra một lần, yêu tộc chạy đến phàm giới phải đợi hai trăm năm mới có thể quay về yêu giới...!]
[ Như vậy chúng ta phải chờ tận hai trăm năm mới có thể đi ra khỏi yêu giới?! Như vậy không được, đây dù gì cũng không phải thế giới nhỏ, nếu dây dưa quá lâu sẽ dễ bị nhốt ở đây! ]
256 giật mình hai bàn tay nhỏ ôm lấy mặt mình hốt hoảng, người từ thế giới bên ngoài bị nhốt ở một thế giới sẽ bị đồng hoá từ từ, đối với thế giới của mình sẽ bị cắt đứt liên hệ biến thành một phần của thế giới đó.
Nếu nó cùng cộng sự thật sự bị nhốt ở đây, vậy thì không phải nó sẽ không trở về không gian hệ thống được, không trở về đó được thì sẽ không gặp được 404, không gặp được 404 sẽ không có đồ ăn ngon! Không được! Tuyệt đối không được!
Bạch Cảnh Từ cũng không biết nội tâm của 256 đã tự phân tích não bổ ra 7749 cái không gì đó, hắn vươn tay đẩy nhẹ cửa hé ra một chút quan sát bên ngoài.
[ Bạch Cảnh Từ: Không cần phải chờ làm gì, cánh cổng ở yêu giới ngoại trừ hai trăm năm mở một lần ra thì có ba người ở yêu giới có thể mở ra nó.
]
Bên ngoài cửa không có thị vệ canh gác cũng không thấy người đi tuần tra, chỉ có một vài cung nữ thuộc miêu tộc đi tới lui bận việc của chính mình.
Bạch Cảnh Từ nhẹ nhướn mày, Hồ Tư không cho ai canh gác là vì đối phương tự tin bản thân hắn bị phong bế linh lực không thể chạy được sao?
[ Bạch Cảnh Từ: Người đầu tiên