Tần Bồng cũng không phải thật sự để ý chuyện sống chết của Liễu Thi Vận, nàng để ý là, nếu như hôm nay Liễu Thi Vận thật sự chết, vậy thì nàng đương nhiên không thoát khỏi liên quan!
Tần Bồng nháy mắt đã hiểu ra được, nàng lập tức nói, với tính tình của Liễu Thi Vận, làm sao có thể làm ra chuyện xung đột với nàng như vậy, tuyên bố đã mang thai ra ngoài chẳng khác cá chết lưới rách.
Tất cả những điều này cũng chính là vì lúc này đây, một khi Liễu Thi Vận chết, vậy thì tất cả mũi nhọn trước tiên đều sẽ chỉ về phía nàng, tất cả mọi người đều biết nàng và Liễu Thi Vận có xung đột với nhau!
Càng không cần nói đến đám cháy hôm nay nàng lại ở nơi này, mà tất cả mọi người đều ở đây, trên đường lớn và trong trà lâu sợ là đều nghe thấy tiếng Liễu Thi Vận kêu to, hôm nay nếu Liễu Thi Vận thật sự chết ở nơi này, e là nàng sẽ đứng mũi chịu sào gặp nạn.
Tần Bồng cũng không kịp suy nghĩ đến những thứ khác, quay đầu đã xông vào trong đám cháy, Lục Hữu ôm lấy Tần Bồng, cuống quít nói: “Công chúa không thể được! Ngọn lửa này đã không thể vào bên trong được!”
Tần Bồng nắm lấy tay áo Lục Hữu, nhìn thế lửa ngút trời kia, bên trong sớm đã không còn âm thanh nào nữa, mọi người xung quanh đều hoảng hốt trương cổ đón nước dập lửa, Tần Bồng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói: “Nhanh chóng phái binh vây quanh con đường này, nếu phát hiện bất kỳ kẻ khả nghi nào, nhất là kẻ giống Liễu Thi Vận, tuyệt đối không được bỏ qua.”
Lục Hữu không hiểu quyết định này của Tần Bồng, nhưng vẫn lập tức làm theo.
Tần Bồng đứng ở trước cửa trà lâu, nhìn ánh lửa ngút trời kia, mơ hồ cảm thấy mình cứ như là một thiêu thân dính trên mạng nhện vậy, liều mạng giãy giụa để thoát ra, nhưng lại không thể thoát được.
Trong bóng tối, phía sau tấm màn cứ như có một đôi bàn tay vô hình, dùng tơ nhện từng chút từng chút quấn lấy quanh nàng, khiến cho nàng vô hình bị nhốt lại ở nơi này, từng chút từng chút chìm vào trong tuyệt vọng.
Lục Hữu đã nhanh chóng mang theo người đến, niêm phong cả con phố, cùng lúc đó, Tần Thư Hoài cũng hạ lệnh đóng cửa thành, chạy tới trà lâu Yên Vũ.
Lúc hắn đến, thấy Tần Bồng đứng ở cửa trà lâu, thế lửa đã nhỏ đi, hắn vội vàng đi lên, đỡ lấy vai Tần Bồng nói: “Nàng không sao chứ?”
Tần Bồng quay đầu lại, thấy Tần Thư Hoài đến, vẻ mặt của hắn lo sợ, đỡ nàng nói: “Bồng Bồng, nàng trước tiên đừng hoảng, có ta ở đây.”
Lời này khiến cho Tần Bồng tỉnh táo rất nhiều, ánh mắt nàng nhanh chóng lạnh xuống, lập tức nói: “Ngươi mau trở về đi, đừng để ý đến ta.”
Tần Thư Hoài không nói gì, cúi đầu nắm lấy tay nàng, lại nói: “Nàng đã ăn gì chưa?”
“Chuyện này không chỉ nhằm vào ta.” Tần Bồng nhanh chóng nói: “Nếu Liễu Thi Vận thật sự chết rồi, Liễu gia nhất định sẽ không bỏ qua, Trương Anh và Liễu gia liên thủ lại, nhất định sẽ nhân cơ hội cho ta vào ngục, nếu ngươi đến ra tay giúp ta, sợ là ngay cả ngươi cũng liên lụy vào.”
“Người là do nàng giết sao?” Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng, Tần Bồng hơi sửng sốt, nhanh chóng nói: “Không phải.”
“Vậy nàng hoảng cái gì?” Tần Thư Hoài bình thản lên tiếng: “Người không phải do nàng giết, bọn họ muốn hắt nước bẩn, thì phải là ta tìm bọn họ gây phiền toái mới đúng, chúng ta có gì phải sợ?”
“Thế nhưng…” Trong mắt Tần Bồng mang theo lo lắng: “Có đôi khi, chỉ ngồi yên một chỗ, cũng không có nghĩa là nước bẩn này sẽ không tạt lên được.”
“Đây không phải là chuyện nàng nên quan tâm.”
Tần Thư Hoài bình tĩnh mở miệng, bảo Triệu Nhất lấy nước sạch đến, giúp nàng lau bụi bẩn trên tay, giương mắt nhìn nàng, sắc mặt ôn hòa: “Nàng bây giờ mới quan trọng nhất, trở về ăn cơm chiều thật ngon, sau đó chờ ta về phủ, hiểu chưa?”
“Ta…”
“Cho ta một cơ hội.” Tần Thư Hoài chợt lên tiếng, ngữ điệu của hắn rất nghiêm túc: “Năm đó không thể bảo vệ được cho nàng, cho ta một cơ hội, hôm nay ta nhất định sẽ bảo vệ được nàng.”
Hắn nói xong, giơ tay lên vuốt ve mái tóc trên đầu nàng, âm thanh bình tĩnh mà trầm ổn: “Ta liều mạng cả đời, cũng chính là vì lúc này.
Bồng Bồng, đừng luôn một mình chiến đấu, có ta ở đây.”
Tần Bồng không nói gì, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên mỉm cười, mạnh mẽ ôm hắn, sau đó nói: “Được, ta trở về chờ ngươi.”
Nói xong, nàng lập tức thoải mái xoay người, lên xe ngựa.
Hai tay của Tần Thư Hoài để trong tay áo, mỉm cười nhìn nàng rời đi, chờ xe ngựa của nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, sắc mặt của hắn nháy mắt lạnh lùng, giương mắt nói: “Bao vây hiện trường, ai cũng không được ra vào, lấy danh nghĩa ta hạ lệnh, phong tỏa cổng thành, tìm Liễu Thi Vận.”
“Vương gia.” Giang Xuân nhíu mày: “E rằng Liễu Thi Vận ở bên trong…”
“Nàng ta không có ở đây.”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Giang Xuân: “Liễu Thi Vận một mình gặp người Bắc Yến, phóng hỏa ý đồ ám sát trưởng công chúa Tần Bồng, nửa đường không thành công đã đào thoát, ngươi hiểu chưa?”
Giang Xuân ngẩn người, sau đó lập tức nói: “Vương gia không thể được, làm như vậy quá mạo hiểm rồi!”
Tần Thư Hoài còn muốn nói nữa, nhưng mà lúc này, người của Đại Lý Tự lại vội vàng chạy tới, trực tiếp nói: “Phong tỏa hiện trường, người không liên quan cấm vào!”
Trong lúc nói chuyện, người của Đại Lý Tự lập tức hành động, Tần Thư Hoài nhíu mày, lúc này Đại Lý Tự Lục Tú mới phát hiện Tần Thư Hoài cũng ở nơi này, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên nói: “Bái kiến vương gia.”
Tần Thư Hoài không nói gì, Lục Tú là người của Trương Anh, hắn đến quá nhanh, rõ ràng là Trương Anh đến chào hỏi trước.
Dựa theo suy nghĩ của Tần Thư Hoài, bây giờ chờ dập tắt lửa, hắn sai người khống chế hiện trường trước tiên, chỉ cần đem thi thể của Liễu Thi Vận mang đi, như vậy thì có thể nói là Liễu Thi Vận bỏ trốn, đến lúc này Tần Bồng sẽ bình an vô sự.
Nhưng mà Lục Tú đến trước, không phải người Liễu gia mà là Lục Tú, có thể thấy được chuyện của Liễu Thi Vận, kẻ thật sự đứng ở sau không phải là Liễu Thạch Hiên, mà là Trương Anh.
Mà Liễu Thi Vận rốt cuộc có chết hay không, trở thành điểm mấu chốt nhất của vụ án này.
Trong lúc nói chuyện, Chu Ngọc cũng chạy tới, hắn nhìn thấy Lục Tú liền thay đổi sắc mặt, hắn ta xoay người xuống ngựa, nhanh chóng đến trước người Tần Thư Hoài, cung kính nói: “Vương gia.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Tú, nở nụ cười nói:
“Lục đại nhân đến thật nhanh, Đại Lý Tự luôn thẩm vấn vụ án liên quan đến hoàng thân quốc thích, vụ án này còn chưa đến tay Hình Bộ, sao Lục đại nhân lại tới đây?”
“Chu đại nhân nói rất đúng.” Trên mặt Lục Tú mang theo cung kính nói: “Vụ án này vốn không nên là Đại Lý Tự quản lý, chỉ là đêm qua Đại Lý Tự nhận được một phong mật thư, bên trong có người tố cáo vị hoàng thân nào đó có ý đồ giết người, nói tới nếu mình bị hại, là do người này sai khiến.
Đại Lý Tự lập tức phái người đến bảo vệ vị tín chủ này, không ngờ, hôm nay nàng ta vẫn cùng mấy vị quan sai do Đại Lý Tự phái đến gặp phải chuyện ngoài ý muốn.”
Trên mặt Lục Tú có ý đau đớn: “Sau khi phát hiện mấy vị quan sai kia mất liên lạc, ta lập tức chạy đến trước, mặc dù chưa đến tay Hình Bộ, nhưng vụ án này đúng thật đã xác nhận có liên quan đến hoàng thân quốc thích, Chu đại nhân có thể yên tâm chuyển giao vụ án này.”
Chu Ngọc không nói gì, hắn ta đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài bình tĩnh nhìn Lục Tú, gật đầu nói: “Lục đại nhân nói rất đúng, hôm nay trưởng công chúa ở đây suýt chút nữa bị sát hại, tuyệt đối không thể bỏ qua hung thủ để mặc chúng trốn thoát, ta đã lệnh cho phủ Đô Đốc cửu quân ra lệnh phong tỏa toàn thành, tin rằng sẽ rất nhanh thôi, hung thủ thật sự sẽ sa lưới.”
“Vẫn là vương gia suy nghĩ thấu đáo.” Vẻ mặt Lục Tú khâm phục, không có nửa phần không vui nói: “Hạ quan nhất định sẽ mau chóng truy tìm được hung thủ thật sự, kính xin vương gia yên tâm!”
“Chu Ngọc.” Tần Thư Hoài nhìn về phía Chu Ngọc, bình tĩnh nói: “Vụ án này liên quan rất rộng, nhân thủ Đại Lý Tự sợ là không đủ dùng, ngươi điều người từ Hình Bộ…”
“Vương gia không cần lo lắng.” Lục Tú cắt ngang lời Tần Thư Hoài, hàm chứa ý cười nói: “So với Hình Bộ, số vụ án mà Đại Lý Tự phá coi như là ít, vụ án này hạ quan nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không cần thêm phiền toái cho Chu đại nhân nữa.”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn Lục Tú, hồi lâu sau mới chậm rãi nở nụ cười.
“Ngươi rất tốt.” Nói xong hắn xoay người, cũng không dây dưa nhiều, trực tiếp lên xe ngựa, nói với Giang Xuân: “Gọi Vương Ngự Sử tới, giám sát Đại Lý Tự xử lý vụ án này, trước khi Vương Ngự Sử đến, Hình Bộ Chu Ngọc tạm thời thay thế chức vụ này.”
“Vâng.”
Chu Ngọc cung kính nhận mệnh, Giang Xuân lập tức đứng dậy đến Ngự Sử Đài.
Tần Thư Hoài ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt lại hồi tưởng mọi chuyện.
Đêm hôm qua, Liễu Thi Vận đã báo tin cho Đại Lý Tự, nói Tần Bồng sẽ giết mình, sau đó Trương Anh cũng nhúng tay vào việc này, hôm nay nàng ta nghĩ biện pháp dẫn Tần Bồng vào trong trà lâu, châm lửa thiêu chết chính mình, muốn giá họa cho Tần Bồng.
Nhưng nếu là vì giá họa Tần Bồng, vì sao nàng ta không trực tiếp ám sát đây? Nếu đã không màn đến cái chết, vậy thì trực tiếp giết Tần Bồng sẽ càng dứt khoát.
Cho nên chuyện này người thật sự bị nhằm vào, không phải là Tần Bồng, mà là hắn.
Hoặc là, Liễu Thi Vận hoàn toàn cũng không có ý định chết, lúc này đây, nàng ta có lẽ sớm đã chạy thoát.
Liễu Thi Vận là người yêu quý tính mạng và ích kỷ, tư lợi như vậy, làm sao có thể vì ai mà bán đi tính mạng của mình?
Tần Thư Hoài suy tư, gần như đã khẳng định, nhất định lúc này đây Liễu Thi Vận đã thay đổi thân phận chạy ra ngoài.
Nhưng làm những việc này, nàng ta sẽ không còn là đích nữ của Liễu gia nữa, vậy nàng ta sẽ là ai?
Nhất định phải có một thân phận tốt hơn đang chờ nàng ta, cho nên nàng ta mới liều lĩnh như vậy.
Rốt cuộc là ai đã hứa với nàng ta, rốt cuộc là ai ở sau lưng giúp nàng ta chứ?
Tần Thư Hoài suy nghĩ, trực tiếp đến Vệ phủ.
Cùng lúc đó, một người đàn ông áo tím đội mũ sa, xoay người đi vào trong con hẻm dài.
“Chủ tử.” Nam tử mặc áo đen đi theo phía sau hắn ta có chút do dự nói: “Dù sao Liễu tiểu thư cũng đang mang thai, người…”
“Đó không phải là con của ta.”
Nam nhân bình tĩnh mở miệng: “Nàng ta nghĩ đó là thật.”
Lúc Tần Thư Hoài đến Vệ phủ, sắc trời đã tối, hắn đi thẳng vào trong phòng Tần Bồng, Tần Bồng đang xem tấu chương, nàng thấy Tần Thư Hoài tiến vào khẽ mỉm cười: “Ta vốn định ăn trước, nhưng đoán chừng lúc ngươi trở về chắc chắn là chưa ăn cơm, cho nên ở trong phòng chờ ngươi.”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn đứng ở cửa.
Bên ngoài có mưa thu, bây giờ đã là cuối thu, thời tiết hơi lạnh, Tần Bồng đã sớm đặt bếp than trong phòng, cả gian phòng ấm áp như mùa xuân, nàng mặc trường sam màu trắng tinh khiết, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen, trên mặt không có một chút son phấn, nhưng bởi vì ngũ quan diễm lệ, lại trông như có trang điểm.
“Nàng chờ ta?”
Trong lòng hắn có chút rung động, ấm áp lại mềm mại.
Cứ như là mực rơi vào trong nước ấm, từng chút từng chút xâm chiếm lấy cả giọt nước.
Tần Bồng mỉm cười: “Không phải chờ ngươi, thì còn chờ ai?”
Tần Thư Hoài khắc chế phần rung động trong lòng, đáp lại, Tần Bồng đến bên người hắn, thay hắn cởi áo choàng bên ngoài, Tần Thư Hoài ôm nàng vào trong ngực, đặt ở ngực mình.
“Nàng có sợ không?”
“Sợ cái gì?”
“Hỏa hoạn hôm nay, ta không ở bên cạnh nàng.” Tần Thư Hoài ôm tay nàng siết chặt: “Lúc ta nghe được chuyện này, ta rất sợ hãi.”
Tần Bồng nhịn không được nở nụ cười, nàng lắng nghe tiếng tim đập của người này, dịu dàng nói: “Ta không sợ, ta biết ta sẽ không có chuyện gì.
Ngươi yên tâm đi.” Nàng kìm không được để ngữ điệu càng thêm nhẹ nhàng: “Không đi đến già với người, ta chết không dễ như vậy đâu.”
Tần Thư Hoài bị nàng nói đến ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn nàng, Tần Bồng phát hiện tầm mắt của hắn, ngẩng mặt lên.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, một lát sau, Tần Bồng kiễng mũi chân lên, “chụt” một cái.
Sau đó Tần Bồng xoay người, vỗ vỗ tay, Xuân Tố lập tức sai người bưng thức ăn lên.
Tần Bồng lôi kéo Tần Thư Hoài ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi chuyện sau đó, đồng thời kể sự thật nói cho Tần Thư Hoài biết.
Tần Thư Hoài cau mày nói: “Lục Hữu nói gặp người của Bắc Yến, nàng đã gặp rồi