Một tháng trước, Triệu Ngọc đã cho người báo tin tức, chuyện nghị hòa này, Bắc Yến sẽ đơn độc phái sứ đoàn đến.
Tuy rằng Triệu Ngọc và Tần Thư Hoài đã sớm lén ký hiệp nghị, nhưng mà công việc trọng đại như vậy, mặt bên ngoài vẫn phải đi ngang qua sân khấu, để cho bá tính và quan viên phía dưới biết được.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất trong lòng Tần Thư Hoài biết được, Tần Bồng ở chỗ này, tất nhiên Triệu Ngọc sẽ còn muốn lại đến.
Hành trình một đường của sứ đoàn Bắc Yến đều là báo cáo theo cấp lên, nhưng khó tránh khỏi có chậm trễ, chỉ là ví như một lần báo lên gần đây nhất, mà đã tới nhanh như vậy, khiến cho Tần Thư Hoài có chút bất ngờ.
Hiện giờ toàn thành giới nghiêm, sứ đoàn Bắc Yến bị ngăn ở bên ngoài, phải có được thủ lệnh của Tần Thư Hoài mới có thể mở cửa thành.
Chuyện giữa hai nước, không thể mất lễ nghĩa và mặt mũi, Tần Thư Hoài chỉ có thể nói: “Cho Lễ Bộ chuẩn bị, để Thành Quốc công dẫn người đến, mở cửa thành nghênh đón sứ đoàn.”
“Vương gia…” Cung nhân nhỏ giọng nói: “Lần này… Bắc Đế cũng tới.”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài dừng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thành Quốc công, một lát sau gật đầu nói: “Ta tự mình đi đón.”
Nói xong, Tần Thư Hoài bước nhanh về hướng cửa thành.
Cửa thành đã được người của Lễ Bộ chuẩn bị xong, Tần Thư Hoài ra khỏi xe ngựa, Lễ Bộ thượng thư Khổng Thiên lập tức đi tới, cung kính nói: “Vương gia.”
“Hết thảy đã được sắp xếp thỏa đáng?”
Tần Thư Hoài giương mắt, Khổng Thiên gật đầu nói: “Đều đã thỏa đáng, sứ thần Bắc Yến nghỉ ngơi ở đình hóng gió hai dặm bên ngoài, đang chờ vương gia.”
Tần Thư Hoài gật đầu, đứng ở cửa thành, sau khi cho người tiến đến thông báo sứ đoàn Bắc Yến, thì dẫn người theo vị trí đứng ở trước cửa thành.
Sứ đoàn Bắc Yến nhận được tin tức của Tần Thư Hoài, liền khởi hành đi qua đây.
Chuyến này Bắc Yến mang theo khoảng năm nghìn người đi tuần, quy cách chưa từng có, vì thế Tần Thư Hoài cố ý tăng thêm binh lực xung quanh Tuyên Kinh.
Trước đó tất cả mọi người đều không biết Triệu Ngọc cũng ở bên trong sứ đoàn, còn có chút dị nghị với bố trí binh lực như vậy, hiện giờ biết rồi, Tề Quốc cũng chỉ có thể bội phục Bắc Yến can đảm.
Một đế vương của một quốc gia trực tiếp đến đô thành của một quốc gia khác để đàm phán, không phải quân chủ nào cũng có sự gan dạ sáng suốt như vậy.
Nhưng mà ngoại trừ bội phục, trong lòng mọi người cũng có thấp thỏm nghi hoặc, rốt cuộc vấn đề để quân chủ của một quốc gia tự mình tới đàm phán, tất nhiên không phải là việc nhỏ.
Sứ đoàn tới trước cửa thành thì dừng lại bước chân, nhân mã xếp hàng chỉnh tề từ phía trước tản ra đến phía sau, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi tới, ngừng ở trước mặt Tần Thư Hoài, hạ nhân vội vàng tiến lên, đặt cầu thang đến bên cạnh xe ngựa, thị nữ vén mành từ bên trong, một vị thanh niên tuấn mỹ từ trong xe ngựa nghiêng người ra.
Bắc Yến lấy màu đỏ làm quốc sắc, màu sắc của thiên tử, người tới đầu đội thập nhị lưu miện quan*, áo choàng có tay áo rộng màu đỏ, bên trong là lớp sa mỏng màu trắng, tô điểm thêm quần màu đen ở phía dưới, băng che đầu gối màu đỏ thẫm, thắt lưng to màu trắng, lại phối thêm dương chi mỹ ngọc, dẫm trên đôi giày màu đỏ tươi mà xuống.
*Mũ quan
Hắn sinh ra đã tuấn mỹ diễm lệ, dưới sự phụ trợ của màu đỏ càng thêm mỹ diễm vài phần, nhưng mà sắc mặt hắn trầm ổn lạnh lùng, vô hình trung mang theo quý khí làm người ta cảm thấy rất là áp bức, khiến người ta không sinh ra tâm tư dư thừa nào.
Hắn vừa xuất hiện, mọi người liền cung kính khom lưng hành lễ, chỉ có Tần Thư Hoài bình tĩnh đứng ở phía trước, cầm hốt bản trong tay, hơi khom lưng nói: “Nam Tề Hoài An Vương Tần Thư Hoài phụng lệnh của thiên tử tại đây cung nghênh Bắc Đế đại giá, Bắc Đế thánh an.”
Nghe được lời này, Triệu Ngọc gợi lên khóe miệng: “Hoài An Vương, đã lâu không gặp.”
Tần Thư Hoài đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Cũng chỉ là hai tháng thôi, cũng coi như không lâu lắm.”
Triệu Ngọc cười, đang muốn nói gì đó, Khổng Thiên ở bên cạnh liền tiến lên, quy củ nói: “Tham kiến Bắc Đế, lão thần là Nam Tề Lễ Bộ thượng thư Khổng Thiên, lần này toàn quyền phụ trách sắp xếp hành trình của Bắc Đế, nếu Bắc Đế có gì nghi ngờ, có thể tùy thời dò hỏi lão thần.
Bắc Đế đi đường mệt nhọc, không biết có cần lập tức nghỉ ngơi hay không?”
Triệu Ngọc quay đầu nhìn về phía Khổng Thiên, gật đầu nói: “Khổng đại nhân nói rất phải, trẫm có chút mệt mỏi.”
Khi hắn nói chuyện ngữ điệu bằng phẳng, cho dù là đối với một thần tử, cũng giống như dáng vẻ phá lệ kiên nhẫn, làm người ta khó có ác cảm.
Mọi người biết rõ hắn là đế vương Bắc Yến, nhưng cũng vì dăm ba câu này, nhịn không được có thêm một chút hảo cảm.
Tần Thư Hoài biết từ trước đến nay Triệu Ngọc là người mạnh vì gạo bạo vì tiền như thế, cũng không ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Vậy tại hạ đưa Bắc Đế đến nơi đó.”
“Làm phiền vương gia.”
Triệu Ngọc cười, lại là nói: “Vương gia và ta cũng coi như người quen cũ, hay là lên xe nói chuyện phiếm?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, Triệu Ngọc đón nhận ánh mắt của hắn, hơi mỉm cười.
Một lúc lâu sau, Tần Thư Hoài chậm rãi nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong, Tần Thư Hoài lên xe ngựa của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cho thị nữ lui, để lại hai người một trái một phải ngồi ở hai bên xe ngựa.
Xe ngựa một lần nữa khởi hành, bên ngoài truyền đến tiếng đám người sơ tán ầm ĩ, Triệu Ngọc nhìn Tần Thư Hoài ở đối diện ngồi đến đoan chính, lập tức lạnh mặt, nói thẳng: “Tỷ của ta ở nơi nào?”
“Không phải ngươi nên biết rõ sao?”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh: “Ngươi là vì nàng tới, nên tìm hiểu đều đã tìm hiểu rõ ràng nhỉ?”
“Ngươi cho rằng ta ngày đêm chạy tới đây là vì cái gì?” Lúc này đây, Triệu Ngọc có vẻ phá lệ bình tĩnh, hắn nhìn Tần Thư Hoài, bình tĩnh nói: “Tần Thư Hoài, ta nói rồi, ngươi không có bản lĩnh bảo vệ nàng.”
Lời này đâm ở trong lòng Tần Thư Hoài, nhưng mà qua lời Triệu Ngọc nói, mỗi một lần, hắn đều có thể lập tức nghĩ đến cảnh tượng năm đó quỳ gối trước mặt Triệu Ngọc, đều có thể nghĩ đến hình ảnh Tần Bồng chết ở trong lòng hắn, dáng vẻ hắn ôm chặt lấy nàng gào khóc.
Nhưng lúc này đây, hắn chỉ là cảm thấy đầu quả tim khẽ run lên, đã có thể bình tĩnh đối mặt với sự chất vấn của Triệu Ngọc.
“Lần này…” Hắn chậm rãi lên tiếng, hắn đã nói như vậy rồi, mỗi một câu đều phải cân nhắc cẩn thận, mà một câu này, hắn lại không cân nhắc cẩn thận ư?
Đó chỉ đơn giản là dùng những gì hắn có, tất cả đều được khảm tạc vào trên câu chữ, mỗi một chữ đều nặng tựa ngàn cân: “Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
“Bảo vệ mà nàng vào thiên lao, bảo vệ mà nàng sắp bị phế thành thứ dân?”
Triệu Ngọc cười một tiếng: “Tần Thư Hoài, ngươi cũng thật có bản lĩnh.”
Tần Thư Hoài không đáp lời, Triệu Ngọc nói chính là sự thật, hắn không có gì để nói.
Triệu Ngọc nhìn dáng vẻ Tần Thư Hoài bình tĩnh, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: “Lần này ta tới, cũng không phải nghĩ đến tìm ngươi phiền toái, chúng ta tranh chấp đã rất nhiều năm.”
Lời này nằm ngoài dự kiến của Tần Thư Hoài, hắn có chút nghi hoặc, Triệu Ngọc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Lần này, ta là muốn đến cầu xin ngươi.”
“Cầu xin cái gì?”
“Cầu xin ngươi…” trong mắt Triệu Ngọc đều là kiên định: “Nếu không bảo vệ được, bảo vệ không tốt, thì xin đem tỷ của ta trả lại cho ta.”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài nhịn không được bật cười.
“Ngươi muốn mang thê tử của ta rời khỏi bên người ta, lại nói với ta rằng, đây không phải tìm phiền toái?”
“Ngươi muốn nàng sống thật tốt, không phải sao?”
Triệu Ngọc không giận, mỗi một câu của hắn đều nói đến vô cùng khẩn thiết.
“Ta cũng muốn nàng sống thật tốt.
Ta muốn nàng bình lặng, yên ổn, hạnh phúc, sống thật tốt.
Thứ mà tỷ của ta mong muốn trước nay đều không nhiều lắm, ngươi vẫn luôn biết đến, không phải sao?”
Triệu Ngọc nói làm hắn không nói nên lời, hắn hơi hé miệng, lại phát hiện mình không có cách nào đáp lời.
Điều Tần Bồng mong muốn trước nay đều không nhiều lắm, nếu không phải sinh ra ở nhà đế vương, nếu nàng là người thường, vậy