Tần Thư Hoài vừa nhắc nhở, Tần Bồng liền nhớ lại ngay.
Người đã lừa gạt Tần Thư Hoài bằng một lý lẽ tương tự là ai…
Đó chính là bản thân nàng!
Năm đó, thời điểm nàng cùng Tần Thư Hoài vừa mới quen biết nhau, Tần Thư Hoài luôn luôn tránh né nàng. Nhưng nàng từ trước đến nay là kiểu người mà ngươi muốn đi hướng đông, ta liền phải cố tình đi hướng tây, ngươi càng không muốn gặp ta, vậy ta sẽ càng bắt ngươi gặp ta.
Thế là nàng luôn đi mai phục, vây bắt Tần Thư Hoài, khi đó Tần Thư Hoài gần như là vừa nhìn thấy nàng liền lập tức quay đầu bỏ đi, vẻ mặt tràn ngập sự ghét bỏ và hận nàng đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vào ngày sinh nhật mười ba tuổi đó, nàng chỉ có lẻ loi một mình ở trong cung bị hoàng hậu mắng, nỗi buồn tích tụ trong lòng nàng, nàng một mình lặng lẽ chạy đến bên cửa sổ phòng Tần Thư Hoài, khi đó hắn đang đọc sách, nàng liền ngồi xổm ở cửa nhỏ giọng thì thầm: “Tần Thư Hoài! Tần Thư Hoài, huynh đi ra đây cho ta!”
Chàng thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu xanh nước biển, ở bên trong là một chiếc áo lót trắng tinh, búi tóc trên đầu được cột gọn bằng một chiếc dây lụa màu xanh nước biển, đuôi dây còn thừa rơi trên làn tóc được buộc hờ, trông rất anh tuấn lại lịch sự, nho nhã.
Rõ ràng là hắn nghe thấy nàng đang nói chuyện với mình, lại giả vờ như không biết gì, nghiêm chỉnh ngồi đọc sách, không nói một lời nào.
Trong lòng nàng nổi giận, biết hắn để ý mẫu thân của hắn nhất, liền hô to về phía hắn: “Tần Thư Hoài, huynh có muốn biết Trưởng Tôn hoàng hậu đã chết như thế nào hay không?! Ta biết đó!”
Tần Thư Hoài nghe vậy, tay nắm chặt quyển sách, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nói: “Lời công chúa nói là thật sao?”
“Là thật, là thật.” Tần Bồng hướng về phía hắn vẫy tay gọi: “Huynh mau chạy ra đây, ta nói cho huynh biết.”
Tần Thư Hoài mím môi, nhưng cuối cùng vẫn đi ra. Khi đó hắn còn rất dễ bị lừa gạt, nàng nói gì với hắn, hắn đều tin, bị nàng ép đi theo nàng ăn uống, chơi đùa vui vẻ nguyên một ngày, hai người cùng leo núi, nàng kéo hắn, rồi cả hai rơi xuống một cái hang thợ săn làm ra để bắt dã thú, hai người liền trốn ở trong hang chờ đợi người tới cứu. Buổi tối hôm đó rất lạnh nên nàng dựa vào người Tần Thư Hoài, nhỏ giọng thì thầm với hắn: “Ta lạnh quá.”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, một lúc rất lâu sau, hắn vươn tay ra ôm nàng vào trong ngực mình.
Tay áo choàng của hắn rất lớn, không phải là loại vải vóc thượng hạng chất lượng gì, nhưng thời điểm được hắn ôm chặt trong ngực, nàng cảm thấy, chất lượng của loại vải này thật tốt, thật ấm áp.
Khi đó chiều cao của Tần Thư Hoài còn chưa bằng với bây giờ, chỉ là một nam hài tử bình thường nhưng thời điểm hắn ôm nàng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy cực kỳ có cảm giác an toàn.
Thế là nàng không nhịn được mà khóc.
Tần Thư Hoài có chút nghi hoặc, hỏi: “Vì sao công chúa lại khóc?”
Nàng liền nói hết những ủy khuất mà mình chịu đựng ở trong cung ra, Tần Thư Hoài lẳng lặng lắng nghe, cũng không nói cái gì, đợi nàng nói xong, hắn an ủi nàng: “Mọi chuyện đều sẽ qua.”
“Ta luôn luôn tin rằng, chỉ cần chúng ta không ngừng cố gắng, luôn hướng về phía trước, một ngày nào đó, tất cả cực khổ cùng tủi nhục đều sẽ qua đi.”
Nàng nghe thấy lời hắn nói, ngửa đầu lên từ trong ngực hắn, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc thành mèo hoa nhìn hắn chăm chú.
“Tần Thư Hoài, ta lại càng buồn hơn.”
“Công chúa lại làm sao vậy?”
“Vừa nghĩ tới chuyện nếu huynh biết là ta lừa huynh, chắc chắn sẽ không đối xử với ta tốt như vậy nữa, ta cảm thấy càng buồn hơn.”
Tần Thư Hoài: “…”
Nhìn thấy Tần Thư Hoài không nói câu nào, nàng dứt khoát “Oa” một tiếng rồi lại khóc lên. Tần Thư Hoài có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: Đừng khóc, cho dù công chúa có lừa gạt ta, ta cũng vẫn sẽ đối xử tốt với người, được chưa?”
Năm đó Tần Bồng làm những chuyện thiểu năng trí tuệ như thế này, nàng cảm thấy rất vui vẻ, rất thích thú, nhưng chưa từng nghĩ, hóa ra mình đã luôn lừa gạt Tần Thư Hoài như vậy, từ quá khứ đến tận bây giờ, luôn kiên trì không ngừng dùng lại y hệt cùng một lời nói dối đó.
Quan trọng nhất là, Tần Thư Hoài thế mà vẫn còn nhớ rõ, có thể thấy được chuyện năm đó đã tạo thành tổn thương cho Tần Thư Hoài.
Tần Bồng thở dài, đuổi theo Tần Thư Hoài, có chút cam chịu.
Hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cùng tiến vào phòng ăn.
Tần Thư Hoài ngồi ở vị trí chủ bàn, bàn ăn của hắn rất lớn, dạng bàn này được thiết kế là cho vợ chồng hai người dùng, mà lúc này Tần Thư Hoài chỉ ngồi một mình ở một bên, bên kia phảng phất như còn giữ lại cho một người khác.
Tần Bồng ngồi ở bàn bên cạnh, nàng liếc mắt một cái để đánh giá Tần Thư Hoài, lại phát hiện vị trí bên cạnh hắn chẳng những trống không mà còn đặt thêm một bộ chén đũa trống rỗng, giống như là có ai đó ngồi bên cạnh hắn vậy.
Hai người cùng ngồi một chỗ dùng bữa, Tần Thư Hoài ăn cơm rất yên tĩnh, Tần Bồng thì ăn đến say sưa ngon lành, mặc dù không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt cùng dáng vẻ ăn cơm của nàng, luôn cảm thấy đủ các thể loại âm thanh cứ vang lên, làm hình ảnh của nàng trở nên cực kỳ sinh động.
Sau khi ăn xong một bữa cơm, Tần Thư
Hoài ngồi tại vị trí ghế chủ tọa, ngẩng đầu nhìn Tần Bồng: “Không biết sau ngày hôm nay, công chúa có tính toán gì không?”
“Ý của vương gia là nói dự định, kế hoạch của ta?”
“Nếu như Vệ Diễn không trở lại được, công chúa dự định làm như thế nào?”
“Không trở về được?” Tần Bồng bưng ấm trà nhíu mày nhìn về phía Tần Thư Hoài: “Ngược lại vương gia rất có lòng tin về chuyện này đó.”
“Phủ Vệ gia có bao nhiêu vệ binh, ta đều biết rõ.” Sắc mặt của Tần Thư Hoài bình tĩnh: “Thực lực như thế nào, ta cũng cực kỳ rõ ràng. Ta cho rằng lần này Vệ Diễn lành ít dữ nhiều.”
“Vậy còn vương gia dự định như thế nào?” Tần Bồng mỉm cười, khóe mắt cong cong, Xuân Tố đứng ở sau lưng nàng nhịn không được mà có chút khẩn trương.
Tần Thư Hoài nhìn bát đĩa trước mặt được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, âm thanh mang theo khí thế uy áp của người bề trên: “Người chết rồi, công chúa sẽ ngoan hơn một chút.”
Nói xong, Tần Thư Hoài nhận nước súc miệng từ tay người hầu đứng bên cạnh. Hắn dùng tay áo che lấy khuôn miệng, sau đó nói: “Công chúa vẫn có thể sống lâu hơn một chút.”
Tần Bồng mỉm cười không nói lời nào, lúc này Giang Xuân đem theo người vội vàng tiến đến, trên người hắn ta mang theo vết máu, vẻ mặt và điệu bộ đều cực kỳ nghiêm túc. Tần Thư Hoài nhìn thấy Giang Xuân, không nhịn được mà nhíu mày, quả nhiên, Giang Xuân vừa đi vào phòng, liền trực tiếp quỳ xuống: “Vương gia…”
Nói xong, hắn ta liền nhìn thoáng qua Tần Bồng, Tần Bồng ôm lò sưởi, trong mắt tràn ngập ý cười, đôi mắt hồ ly kia nhếch lên, trông giống như cười nhưng mà không phải cười, giống như đã sớm biết hắn ta định nói gì.
“Không cần để ý đến ta.” Tần Bồng nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi không phải muốn bẩm báo rằng, Vệ Diễn đã chạy sao?”
Nét mặt Giang Xuân lạnh xuống, Tần Bồng lười biếng dựa vào người Xuân Tố, mỉm cười nhìn Tần Thư Hoài: “Ta biết đó.”
Giang Xuân không dám lên tiếng, hắn ta cúi đầu xuống, quỳ trên mặt đất, không dám nói một lời.
Tần Thư Hoài nhấp một ngụm trà, sắc mặt bình tĩnh: “Thật sự chạy trốn rồi?”
“Đã chạy…”
“Chạy như thế nào?”
“Đối phương… Có quá nhiều người.” Giang Xuân cảm thấy khó mà mở miệng: “Ta không thể nhanh chóng giết Vệ Diễn, chờ đến lúc Vệ Diễn kịp phản ứng lại, hắn thật sự là quá mạnh, một người bị hơn trăm người chúng ta truy sát, vậy mà vẫn có thể vọt chạy lao tới bờ sông, nhảy vào trong nước, bây giờ người của chúng ta vẫn còn đang tìm hắn.”
Tần Bồng nghe thấy thế, trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút.
Nàng không nghĩ tới chuyện Tần Thư Hoài sẽ động thủ trước thời hạn, dựa theo tính tình của Tần Thư Hoài, nếu như cảm thấy có chuyện không hay sẽ ngay lập tức đổi người phụ trách, cho nên ngay từ đầu nàng cũng có chút bất an. Chưa từng nghĩ tới, vị tiểu thúc này có thể cường mạnh đến mức này, một người đấu lại được hơn một trăm người, đã thế mà lại có thể bỏ chạy.
Sắc mặt nàng không hề thay đổi, nghe thấy đối phương bẩm báo xong, liền đứng dậy, duỗi lưng một cái, có vẻ như là mệt mỏi, nói với Tần Thư Hoài: “Vương gia, mọi chuyện đã xong xuôi rồi, ta liền đi trước. Cứ từ từ mà tìm người, xem xem ai tìm được trước đi.”
Nói xong, nàng liền đi ra ngoài, đi được vài bước, nàng làm như là đột nhiên nhớ tới điều gì: “A, vương gia, ta quên nói với ngài, năm ngày trước ta đã truyền thư về phương nam cho Vệ gia, để Vệ gia quân phái quân đội hướng tới Tuyên Kinh. Ta còn nói với bọn họ, nếu Vệ gia có bất kỳ một người nào chết, đó nhất định là do vương gia ngài làm. Trông coi quốc gia nhiều năm như vậy, ngay cả thân nhân của mình cũng không bảo vệ nổi, vương gia cảm thấy còn sống trên đời làm gì nữa, đúng không?”
Nghe lời này, sắc mặt Tần Thư Hoài trở nên cực kỳ khó coi, tâm tình của Tần Bồng lại rất tốt, cười ra tiếng, nói với Xuân Tố: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Tần Thư Hoài nhìn bóng lưng quyến rũ của nữ nhân kia, hai chân như đạp lên ánh trăng mà rời đi, sau một hồi, hắn cụp đôi mắt xuống, không nói gì.
Thật giống.
Ngay cả dáng vẻ vênh váo đắc ý kia, cũng giống nhau như đúc vậy.