Triệu Nhất là ám vệ ngày thường giả trang làm “Liễu Thư Ngạn”.
Thật ra hắn ta là người hầu hạ Triệu Bồng, bên người Triệu Bồng có bốn ám vệ, năm đó có ba người đã chết, chỉ còn lại Triệu Nhất. Năm đó Triệu Nhất ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, khi trở về thì Triệu Bồng đã chết, Triệu Nhất tiếp tục hầu hạ Tần Thư Hoài theo di nguyện Triệu Bồng để lại. Mà thân vệ sau này của Tần Thư Hoài cũng đặt tên theo phong cách của Triệu Bồng năm đó, Triệu Nhị, Triệu Tam, Triệu Tứ.
Triệu Nhất là người giỏi bắt chước người khác, hắn ta dựa theo lời Tần Thư Hoài dặn dò, đưa thiệp cho Tần Bồng.
Biết Triệu Nhất đã đưa thiệp, Tần Thư Hoài yên tâm vào địa lao.
Lúc này Lục Hữu đang ngồi uống rượu, vung quyền với người ta.
Gần đây Lục Hữu sống trong địa lao khá vui vẻ, béo lên một vòng. Tần Thư Hoài vừa đến, mọi người lập tức lùi xuống. Lục Hữu ngồi trong phòng giam uống rượu, cũng không nhìn Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài đứng lặng lẳng chờ ở cửa, hắn không nói lời nào, Lục Hữu cũng không để ý đến hắn, uống từng ngụm rượu, xem như Tần Thư Hoài không tồn tại.
Một lúc lâu sau Tần Thư Hoài mở miệng trước: “Thật ra ta rất tò mò, nhiều năm như vậy, ta giết cả tộc Khương thị, vì sao Khương Y lại không giết ta?”
Lục Hữu không trả lời, Tần Thư Hoài tiếp tục nói: “Dựa vào tính tình của Khương Y, nàng ta nên liều mạng giết ta. Lúc ta và nàng rơi xuống vách núi, nàng ta nên liều mạng giết ta.”
Lục Hữu cười nhạo, tràn đầy khinh thường. Tần Thư Hoài tới gần Lục Hữu, âm thanh khàn khàn: “Lục Hữu, ta có thể giết nàng ta một lần, đương nhiên có thể giết nàng ta lần thứ hai.”
“Ngươi muốn biết gì từ ta?”
Lục Hữu nhấp một ngụm rượu, giống như đoán được Tần Thư Hoài muốn nói gì: “Ngươi muốn Triệu Bồng sống lại phải không? Ngươi cho rằng mỗi người đều có vận may tốt như vậy, phải không?”
Âm thanh của Lục Hữu có chút dồn dập, vẻ mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, không hề lay đậy nói: “Ngươi nói cho ta, ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn.”
“Ngươi không cho được.”
“Ta có thể.” Âm thanh của Tần Thư Hoài to lớn, hữu lực: “Ta có thể khiến ngươi trở thành Bình Bộ Thanh Vân ở quan trường, có thể cho ngươi trở thành phò mã. Lục Hữu…” Tần Thư Hoài nhìn chằm chằm vào mắt Lục Hữu: “Thứ ngươi muốn không phải như vậy sao?”
Sắc mặt Lục Hữu trở nên cứng đờ, một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Tần Thư Hoài, ta chưa từng nghĩ muốn có nàng.”
Tần Thư Hoài nhíu mày, không hiểu cho lắm.
Quan hệ giữa Lục Hữu và Khương Y thật ra hắn có tra nhưng không có kết quả rõ ràng. Lục Hữu không phải thám tử hắn điều tra ra, mà là thám thử hắn cảm nhận được.
Nhưng mà…
Tần Thư Hoài đang suy nghĩ một vấn đề khác, nếu Lục Hữu là người của Khương Y, nếu Khương Y sớm nhập hồn trên người Tần Bồng, tại sao đến bây giờ Lục Hữu mới để lộ dấu vết?
Bởi vì Tần Bồng gần đây mới liên hệ với Lục Hữu?
Tại sao gần đây Tần Bồng mới liên hệ với Lục Hữu?
Tần Thư Hoài có chút nghĩ không ra, hắn kiềm chế bản thân, nghe Lục Hữu tiếp tục nói: “Nàng đã cứu ta, ta sẽ báo đáp nàng. Ta mua mưa xuân, san hô nhiều năm như vậy cho nàng, không phải muốn nàng mà chỉ vì ta muốn nàng vui vẻ.”
“Tần Thư Hoài.” Lục Hữu ngẩng đầu nhìn hắn: “Nàng có cuộc sống mới của chính mình, ngươi không cần ám ảnh với quá khứ. Chỉ cần ngươi không cản trở nàng trong triều, nàng ấy sẽ không có tâm tư giết ngươi, buông tha cho nàng đi.”
“Triệu Bồng không quay lại được đâu.”
Lục Hữu cười khẽ thành tiếng: “Nàng chỉ là ngẫu nhiên thôi, ngươi đừng ép nàng. Hơn nữa cho dù Triệu Bồng đã trở lại, trở về trên người của người khác, đã có trượng phu rồi thì sao?”
“Không thể nào!”
Tần Thư Hoài quả quyết lên tiếng.
Lời nói của Lục Hữu khiến tay chân hắn lạnh toát, hắn không dám nghĩ tới khả năng như vậy.
Có lẽ Triệu Bồng sẽ trở về, nhưng cũng có thể khi quay lại, lúc hắn gặp nàng, nàng đã là thê tử của người ta rồi.
Khi đó hắn phải làm sao bây giờ?
Bắt ép nàng sao?
Cho tới bây giờ hắn không muốn thầy nàng có chút không vui nào.
Buông tay sao?
Hắn đã dành cả cuộc đời này cho nàng, vậy làm sao buông tay được?
Hắn chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
“Có cái gì không thể?” Lục Hữu trào phúng mở miệng: “Không phải Tần Bồng cũng đã gả cho người ta sao? Tình cảm của nàng đối với Vệ đại công tử có trời đất chứng giám, mười năm thắp đèn nơi phật, không có tình cảm có thể làm được không?”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn cảm thấy lòng mình hơi rối loạn.
Hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Ngày mai đưa ngươi trở về.”
Lục Hữu ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Cuối cùng cũng chờ được.”
Tần Thư Hoài không để ý tới Lục Hữu, xoay người rời khỏi địa lao. Lúc này Tần Bồng cũng trả lời Triệu Nhất, bảo hắn ta ngày mai giờ Thân đến Túy Tiên Lâu.
Chuyện này Tần Bồng đã cân nhắc rồi, nàng nhận được thiệp của Liễu Thư Ngạn vô cùng vui vẻ, vốn dĩ muốn hẹn ở Vệ phủ, nhưng nghĩ lại thôi, hẹn ở Vệ phủ quá câu nệ, hiện giờ chính là lúc nàng và Liễu Thư Ngạn phát triển cảm tình, vẫn nên tự do một chút thì tốt hơn.
Vì thế nàng đặt phòng riêng ở Túy Tiên Lâu, Triệu Nhất lập tức nói thời gian cho Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài gật đầu nói: “Ngày mai ngươi đến nơi đúng giờ hẹn, ta sẽ dẫn người tới, đến lúc đó ngươi bí mật trốn trên xà nhà, tốt nhất để Tần Bồng phát hiện, ta sẽ cố ý dọa Tần Bồng ra tay, ngươi ra mặt ngăn cản. Sau khi ngăn cản xong, giả vờ hoảng loạn rời đi là được.” Nói xong, Tần Thư Hoài cẩn thận giải thích chuyện mình phải làm với Triệu Nhất, Triệu Nhất đã hiểu, sau đó cáo lui.
Đến ngày thứ hai, Triệu Nhất tới Túy Tiên Lâu, Tần Bồng đã đợi từ sớm rồi.
Ngày hôm nay Tần Bồng mặc váy màu xanh, bên ngoài mặc áo choàng màu trắng, giữa trán có hoa điền, búi tóc phụ nhân thường ngày xõa xuống, chỉ hơi vén lên một ít tóc giống như một tiểu cô nương.
Lúc Triệu Nhất vào cửa, bị Tần Bồng làm cho kinh diễm, trong nháy mắt nhớ lại chủ tử kiều diễm khi xưa.
Tần Bồng mỉm cười đứng dậy, tiếp đón Triệu Nhất ngồi xuống. Triệu Nhất cố gắng giả trang thành Liễu Thư Ngạn, tùy ý trò chuyện với Tần Bồng.
Trực giác của Tần Bồng cảm thấy
Liễu Thư Ngạn hôm nay có phần khác thường, nhưng nàng không phân biệt được là khác ở chỗ nào. Nói tóm lại lúc nói chuyện nàng cảm thấy người này thiếu đi cái cử chỉ giơ tay, nhấc chân làm người ta tim đập thình thịch.
Tần Bồng đoán có lẽ do hôm nay Liễu Thư Ngạn lơ đãng, tâm tình không tốt, vì thế âm thanh nàng lanh lảnh vang lên, nói với “Liễu Thư Ngạn”: “Thái phó, có phải hôm nay ngươi không vui vẻ không? Ta kể chuyện cười cho ngươi nhé.”
“Liễu Thư Ngạn” cầm chén rượu, nhướng mày: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Chuyện cười của Tần Bồng không nhiều lắm, nghĩ nghĩ, nàng chọn một câu chuyện trước kia bản thân thường nói ở Bắc Yến: “Trước kia có một phú thương, chưa từng đọc quyển sách nào, tiêu tiền đút lót quan, sau này cấp trên tới, hai người nói chuyện phiếm, cấp trên nói nhà tại hạ có hai khuyển tử, còn ngài thì sao? Ngươi đoán hắn nói gì?”
Triệu Nhất sửng sốt cầm chén rượu, mà lúc này, Tần Thư Hoài cũng đã tới cửa, hắn nghe cô nương bên trong cười vui vẻ kể câu chuyện này, lập tức sững sờ tại chỗ.
Giang Xuân đuổi theo, thấy Tần Thư Hoài đang đặt tay lên cửa, lông mày rủ xuống, bên trong có tiếng cười vui sướng của nữ tử, tiếp tục nói: “Phú thương này suy nghĩ một chút, cấp trên nói nhà hắn có hai khuyển tử, ta không thể khen con trai của mình giỏi hơn chó được, vì thế hắn nói trong nhà hạ quan chỉ có một tiểu vương bát!”
Nói xong, bản thân Tần Bồng vui sướng cười rộ lên.
Nàng là người rất dễ cười, câu chuyện cười này đã cười thật nhiều năm, nói tiếp vẫn bật cười.
Nhưng mà giờ phút này, cho dù là người bên trong hay bên ngoài cánh cửa cũng không ai cười.
Triệu Nhất ngơ ngác nhìn Tần Bồng, mà tay Tần Thư Hoài ở ngoài cửa khẽ run nhè nhẹ, khàn khàn lặp lại: “Một tiểu vương bát…”
Trong phút chốc, tựa hồ mọi người đều nhìn thấy người cười vui vẻ năm đó, đến lời cũng không thay đổi, ở trước mặt bọn họ kệ chuyện.
Nhưng mà chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, ai chẳng biết kể chuyện cười, có lẽ là nàng nói bừa thì sao?
Tần Thư Hoài cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, Giang Xuân bên cạnh nhắc nhở một câu: “Đại nhân?”
Tần Thư Hoài khôi phục tinh thần, nhắm mắt lại: “Đẩy cửa.”
Giang Xuân lập tức tiến lên gõ cửa, cung kính nói: “Trưởng công chúa điện hạ, Vương gia có việc thương lượng, mời mở cửa.”
Tần Bồng nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng, nàng đang muốn nói đã thấy “Liễu Thư Ngạn” đột nhiên trèo lên xà nhà, làm tư thế “khom người” với Tần Bồng, rõ ràng không muốn để Tần Thư Hoài biết hắn ở đây.
Tần Bồng cẩn thận thu dọn chén đũa, bảo Bạch Chỉ mở cửa.
Sau khi Bạch Chỉ mở cửa, Tần Bồng tươi cười nhìn về phía Tần Thư Hoài, trong ánh mắt hiện lên vẻ dò hỏi: “Bổn cung tình cờ đi dạo đến đây dùng cơm, Vương gia cũng có thể đi theo, Vương gia đi theo mùi sao?”
Nghe xong lời này, vẻ mặt Giang Xuân đầy tức giận: “Ngươi…”
Tần Thư Hoài giơ tay ngăn hắn lại, tự mình đi tới cửa, sau đó nói với những người xung quanh: “Đi xuống!”
Bạch Chỉ bất động thanh sắc, Tần Bồng âm thầm vỗ tay khen ngợi người bản thân tự mình bồi dưỡng, nhưng mà nàng biết Tần Thư Hoài phải có lý do gì mới tới đây, vì thế nàng cười cười, nói với Bạch Chỉ: “Đi xuống đi.”
Bạch Chỉ hành lễ, lui ra ngoài, Giang Xuân đóng cửa lại, đoàn người canh giữ ở cửa, vẫn không nhúc nhích.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Thư Hoài, Tần Bồng và một “Liễu Thư Ngạn” trốn trên xà nhà. Tần Bồng lười biếng đứng dậy, đến bên cửa sổ ngồi, dựa vào lan can nhìn người đi qua đi lại dưới đường, lạnh nhạt nói: “Vương gia đến đây vội vàng như vậy là muốn làm gì?”
“Ta đưa Lục Hữu đến chỗ của ngươi nhưng không tìm được ngươi.”
“Ồ, tặng người? Vậy thật sự cảm tạ.”
Âm thanh Tần Bồng bình đạm, không quay đầu lại: “Đưa xong rồi thì về đi.”
“Nhưng mà trước khi tặng người, ta muốn biết một chuyện.”
Âm thanh của Tần Thư Hoài bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm Tần Bồng, không chịu buông tha biểu tình trên mặt nàng.
“Ngươi không phải Tần Bồng.”
“Vấn đề này, dường như chúng ta đã tranh luận rất nhiều lần rồi.”
Tần Bồng chống cằm: “Không có việc gì thì ngươi lui ra đi.”
“Ngươi là cố nhân mượn xác hoàn hồn.”
Nghe được lời này, thân thể Tần Bồng đột nhiên cứng lại, tim nàng đập loạn xạ, sau đó nàng nghe được Tần Thư Hoài lạnh lùng phun ra một cái tên.
“Khương Y.”
Tần Bồng: “…”
Nàng đột nhiên bình tĩnh, làm trận thế lớn như vậy, nàng tưởng rằng hắn biết được chuyện gì ghê lắm.
Thì ra hắn chỉ biết nàng là Khương Y?
Thiếu chút nữa cho rằng rớt luôn ‘mã giáp’ cuối cùng.