Tần Bồng không nói gì, một lúc sau, cuối cùng nàng cũng lên tiếng: “Ta không biết tương lai có nguyện ý hay không, nhưng giờ phút này là không muốn.”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Tần Minh, Tần Bồng giơ tay vỗ về tóc hắn, thở dài ra tiếng: “Tình yêu được chia thành từng giai đoạn, hai người có hảo cảm, thích, ở bên nhau, cho nhau hiểu biết hoàn toàn về đối phương.
Yêu nhau, học được chính xác thế nào là yêu nhau lâu dài, mới đến bước cuối cùng là thành thân ở bên nhau.”
“Ta và Tần Thư Hoài… Cũng chưa có đến thời điểm như vậy, đệ không cần nhọc lòng, nên đến, tự nhiên sẽ đến, hiểu không?”
Tần Minh có chút mờ mịt, lại dường như đã hiểu, hắn gật đầu.
Lúc này Tần Bồng mới nhớ tới chính sự, nói với Tần Minh: “Thánh chỉ này, nhớ lấy sau này không được nhắc lại nữa, mọi người quên đi là tốt rồi.”
“Ừm.” Tần Minh gật đầu, Tần Bồng nhìn chữ hắn viết trên bàn, bèn nói: “Đệ viết chữ đi, ta đi đây.”
Sau khi nói xong, Tần Bồng đứng dậy rời khỏi nhà thuỷ tạ, chỉ là mới vừa rời khỏi nhà thuỷ tạ đi ra ngoài thì đã thấy Tần Thư Hoài đứng ở cửa, dường như hắn đã đứng yên thật lâu, Tần Bồng không biết hắn có nghe được lời mình nói hay không, nàng cũng không hỏi, gật đầu với hắn, tính rời đi.
Tần Thư Hoài lại đi theo, lập tức giơ tay nắm lấy tay nàng, Tần Bồng quay đầu nhìn hắn, hắn bình tĩnh nói: “Ta đưa nàng về.”
Tần Bồng muốn rút tay ra, Tần Thư Hoài lại nắm chặt tay nàng, vẫn không nhúc nhích.
Tần Bồng cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Thôi, tùy ngươi đi.”
Tần Thư Hoài cúi đầu không nói, lôi kéo Tần Bồng, lại là bị Tần Bồng kéo đi về phía trước.
Chờ đến khi lên xe ngựa, cuối cùng Tần Thư Hoài mới nói: “Bồng Bồng.”
Tần Bồng giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn bình tĩnh: “Không phải ta không tôn trọng nàng, chỉ là có một số việc, nàng thường không thể hoàn thành ý nguyện thật sự của nàng, nàng tính toán trở lại Tề Quốc đúng không? Nhưng mà, Triệu Ngọc sẽ không để nàng trở lại.”
“Rốt cuộc vì sao ngươi lại nhằm vào hắn như vậy?”
Tần Bồng nhíu mày: “Trước kia ngươi cũng chỉ là không thích hắn, nhưng hôm nay ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, ngươi chỉ là không thích hắn sao?”
“Nàng có biết hắn chôn cất thi thể của nàng vào hoàng lăng không?”
Tần Thư hoài giương mắt nhìn nàng, Tần Bồng hơi sửng sốt, Tần Thư Hoài chua xót cười: “Nàng hỏi ta vì sao nhằm vào hắn, một người sẽ bỏ thi thể của tỷ tỷ vào hoàng lăng của đệ đệ, ta làm sao có thể lại bao dung hắn? Hoạ Văn Khương*…”
*Văn Khương: Nàng nổi tiếng có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần và việc loạn luân với người anh khác mẹ là Tề Tương công, dẫn đến việc Tương công giết chết chồng bà là Lỗ Hoàn công khi sự việc bị phanh phui… (nguồn: https://jii.li/qWDkT)
“Ngươi câm miệng!”
Tần Bồng chợt cao giọng nói, Tần Thư Hoài câm miệng không nói gì.
Nếu không phải Tần Bồng trước sau không để ý tới hắn, Tần Thư Hoài cũng không muốn chọc thủng tầng này, hắn tình nguyện để Tần Bồng cả đời không thể hiểu rõ tâm ý của Triệu Ngọc.
Nhưng mà chung quy là không thể giấu giếm nữa.
Tần Bồng bị ý nghĩa trong lời Tần Thư Hoài nói làm cho cả kinh đến mức một hồi lâu cũng không kịp phản ứng, nàng ngẫm lại đủ loại chuyện cũ mà Triệu Ngọc làm, nhất thời không nói nên bất kỳ lời phản bác gì.
Tần Thư Hoài trầm mặc không nói, trong xe ngựa chỉ truyền đến tiếng vang kẽo kẹt, Tần Thư Hoài thấy sắc mặt Tần Bồng không quá tốt, chỉ nói: “Trở về là được rồi, nàng cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
Tần Bồng không để ý đến hắn, xe ngựa dừng lại, đã tới Vệ phủ, Tần Bồng đứng dậy, Tần Thư Hoài còn muốn đưa nàng vào, Tần Bồng nhảy xuống xe ngựa, xua tay nói: “Không cần tiễn đâu.”
“Ta nhìn nàng đi vào.”
Tần Thư Hoài đứng ở trên xe ngựa, cũng không có gì bất mãn.
Tần Bồng xoay người đi về phía Vệ phủ, đi được nửa đường, nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Tần Thư Hoài.
“Tần Thư Hoài.”
“Hả?”
Tần Thư Hoài giương mắt, nhìn Tần Bồng, Tần Bồng mím môi: “Nếu thật sự như lời ngươi nói, vậy ta xin lỗi ngươi.”
Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi cười.
“Ta chưa bao giờ yêu cầu nàng xin lỗi cả, ta hy vọng điều gì, trong lòng nàng sáng tỏ.”
Nói xong một lúc sau, Tần Thư Hoài trở về trong xe ngựa.
Tần Bồng trở lại Vệ phủ, trong lòng có chút hỗn loạn.
Thời điểm là Triệu Bồng, nàng vẫn luôn cho rằng trong lòng mình rõ ràng rất nhiều chuyện.
Nhưng mà việc trở thành Tần Bồng, nàng đột nhiên phát hiện, thật ra mình đối với quá khứ của mình có nhiều điều không rõ như vậy.
Triệu Ngọc nói Tần Thư Hoài có vấn đề, lá thư kia là Tần Thư Hoài đưa.
Tần Thư Hoài nói Triệu Ngọc có vấn đề, nói hắn có mưu đồ gây rối với nàng.
Nàng cũng không dám tin ai, cũng không nghĩ đến việc hoài nghi ai.
Nàng chỉ có thể làm bộ chuyện gì cũng không hiểu, chờ đợi chuyện tiếp theo.
Trước khi vạch trần tất cả, nàng nguyện ý giả vờ mình hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng không muốn ngờ vực năm đó là do Tần Thư Hoài truyền tin, cũng không muốn đi phỏng đoán Triệu Ngọc có tâm tư gì khác với mình.
Bởi vì trong lòng có tâm sự, mấy ngày nay trạng thái của Tần Bồng cũng không tốt lắm.
Mà trong triều đình cũng không có ai nhắc lại chuyện hôn sự của Tần Thư Hoài, phảng phất như mọi người đã quên vậy.
Áp lực mấy ngày, Tần Bồng quyết định đi ra ngoài giải sầu, cho Lục Hữu đi đặt một nơi, đi Lê Viên xem kịch.
Nghe nói rạp hát tốt nhất Tuyên Kinh ra kịch bản mới, rất được hoan nghênh.
Tần Bồng đặt phòng trước, thời điểm đến, nàng tự mình đi xem.
Vở kịch còn chưa mở màn, Lục Hữu đi đến bên người Tần Bồng, nhỏ giọng nói: “Công chúa, Liễu Thi Vận tới.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, sau đó không khỏi bật cười: “Nàng ta đến thì đến, nói cho ta làm gì?”
“Không phải.” Lục Hữu nhíu mày: “Không phải nàng ta tới xem kịch, nàng ta đến để tìm người, giờ phút này đang đứng ở cửa, người gặp hay là không gặp?”
Trong lòng Tần Bồng phiền muộn, nàng vốn là đến giải sầu, rồi lại gặp gỡ người làm nàng phiền lòng này, ngữ điệu của nàng tận lực bình tĩnh nói: “Ngươi thử hỏi nàng có chuyện là gì, nếu không phải là chuyện gì quan trọng thì nói hôm nay tâm tình ta không tốt, không muốn gặp người khác.”
Lục Hữu đáp lời, sau khi rời khỏi đây không bao lâu lại quay lại, nhỏ giọng nói: “Nàng ta nói là vì chuyện của Nhiếp Chính Vương.”
Vừa nghe thấy việc này, sắc mặt Tần Bồng liền trở nên lạnh lẽo: “Không gặp.”
Chuyện Liễu Thi Vận có ý đồ với Tần Thư Hoài này mọi người đều đã biết, nàng ta đến tìm nàng để thảo luận về Tần Thư Hoài, tất nhiên cũng không phải là chuyện gì làm người ta vui sướng.
Lục Hữu mang theo lời đi ra ngoài, sau khi trở về, trên mặt cũng không phải vui vẻ gì, nói: “Nàng ta còn đứng ở cửa, nói nếu hôm nay không gặp được công chúa thì sẽ không đi.”
“Vậy cho nàng ta đứng đi.” Tần Bồng cười nhạo: “Thật sự cho rằng ta không dám cho nàng ta đứng sao? Ta nể mặt Liễu Thư Ngạn cho nàng ta vài phần thể diện, nàng ta lại thật sự cho rằng mình là một vai diễn sao?” Nói xong Tần Bồng hướng mắt về phía sân khấu, lúc này trên đài đang khua chiêng gõ trống mở màn, Tần Bồng nghiêm túc chăm chú xem kịch, nhất thời cũng quên mất chuyện của Liễu Thi Vận.
Mà Liễu Thi Vận cứ đứng ở cửa như vậy, bộ dáng cung kính, phàm là người đi ngang qua đều ghé mắt nhìn.
Nàng ta vốn là giàu có nổi danh ở Tuyên Kinh, nhưng người tới nơi này xem kịch đều là tầng này, không phú thì cũng quý, quý công tử trong kinh này, phần lớn đều từng ít nhiều có vài phần ý tứ với Liễu Thi Vận, thấy nàng ta vẫn luôn chờ đợi ở chỗ này, một vị tiểu hầu gia Hoài Ân phủ trong đó kìm không được lên tiếng: “Liễu cô nương, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”
Liễu Thi Vận lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu nói: “Thế tử không cần hỏi nhiều.”
Tiểu hầu gia thấy mỹ nhân nhíu mày, không khỏi có vài phần đau lòng, nói ngay: “Ngươi bị người khác bắt nạt sao? Ngươi nói với ta đi, ta sẽ trút giận cho ngươi!”
“Không cần.” Hốc mắt Liễu Thi Vận đỏ ửng: “Tâm ý của thế tử, Thi Vận hiểu rõ, chỉ là chuyện này suy cho cùng cũng chỉ là việc cá nhân, không trách ai được, là số phận của Thi Vận không tốt mà thôi.”
Lời này làm người ta càng thêm tức giận, tiểu hầu gia lập tức đứng yên bên cạnh nàng ta nói: “Được, ngươi không nói, ta đây sẽ nhìn