Vì là loại căn hộ nhỏ, nên phòng bếp và phòng khách được thông với nhau.
Giang Tích Ngôn dọn đồ ăn xong, anh nhìn về phía người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, vẫy tay: “Đến đây ăn đi!”
Hạ Nguyên đứng dậy, chậm chạp di chuyển qua.
Giang Tích Ngôn thấy tư thế của cô hơi kỳ lạ, anh nhướng mày hỏi: “Sao thế? Tối qua chạy bộ nên giờ bị đau chân à?”
Hạ Nguyên gật đầu: “Vâng.”
Giang Tích Ngôn: “Không sao, chạy thêm vài ngày nữa là ổn thôi.”
Hạ Nguyên: “……”
Không! Một ngày cô cũng không muốn chạy.
Cô ngước nhìn người đàn ông ở phía đối diện, anh ta đã cởi bỏ chiếc tạp dề vô cùng không ổn với khí chất của anh ta ra, chỉ còn lại một bộ quần áo ở nhà màu be.
Rõ ràng chỉ là một bộ đồ đơn giản, nhưng anh ta mặc vào thì lại trông vô cùng đẹp trai.
Chẳng qua……
Hạ Nguyên nhìn bộ quần áo ở nhà bình thường của anh, rồi lại nghĩ về chiếc váy dài và cách trang điểm trên gương mặt của mình.
Luôn cảm thấy là lạ.
Như kiểu cô đang cố tình trang phục lộng lẫy vì bữa ăn này.
Giang Tích Ngôn: “Không biết em thích ăn gì, nên chỉ làm vài món đơn giản.”
Ánh mắt của Hạ Nguyên rơi xuống mặt bàn, lập tức sinh ra nghi ngờ về sự "đơn giản" của anh.
Thịt kho tàu màu sắc hấp dẫn đơn giản.
Cá quế chiên xù hình dáng đẹp đẽ đơn giản.
Gà cay thơm nức tứ phía đơn giản.
Hơn nữa còn có một tô canh nấm và một đĩa rau xào xanh mướt đơn giản.
Hạ Nguyên nuốt nước bọt ừng ực: “Không ngờ anh có thể nấu ăn được như thế này, anh học được khi đi du học ở nước ngoài sao?”
Giang Tích Ngôn mỉm cười, nói: "Hồi trung học đã biết rồi, có hai năm nghỉ đông và nghỉ hè ba mẹ tôi bận quá, thường xuyên không ở nhà, Mạc Ngữ lại kén ăn, vì để con bé không bị đói chết, cũng chỉ có thể học xuống bếp.”
Hạ Nguyên ồ một tiếng, thầm nghĩ Giang Tích Ngôn cũng không tệ như Giang Mạc Ngữ đã nói với cô nha!
Giang Tích Ngôn đưa cho cô một bát cơm: “Ăn đi! Em xem hợp khẩu vị không? Nếu cảm thấy vẫn chưa được thì nói, sau này nếu rảnh, có thể thường xuyên ăn cơm chung.”
Hạ Nguyên vừa chọn một miếng thịt gà đưa vào trong miệng, đã lắc đầu ngoầy nguậy.
Giang Tích Ngôn nhướng mày: “Không ăn được à?”
Hương thơm của gà cay lan tỏa khắp nơi, Hạ Nguyên vội vàng nói: “Không đúng không đúng, ăn rất ngon. Ý em là em không biết nấu ăn, ăn cơm chung mà nói, như là ăn ké uống ké vậy, phiền quá.”
Giang Tích Ngôn cười khẽ: “Dù sao cũng chỉ là thêm một đôi đũa, không phiền gì cả. Em và Mạc Ngữ cùng nhau trưởng thành, cứ xem tôi như anh trai là được.”
Hạ Nguyên nghe anh nói vậy, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Điều may mắn của cô từ khi còn nhỏ, chính là không có một người anh trai như Giang Tích Ngôn!
Cô đã sống hai mươi lăm năm, đột nhiên lại cho cô một anh trai, cô không thể tiêu thụ nổi.
Thấy cô không phản ứng một hồi lâu, Giang Tích Ngôn lại cười hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao không sao.” Hạ Nguyên phản ứng lại, vội lắc đầu, “Cảm ơn anh Tích Ngôn.”
Giang Tích Ngôn cười khẽ và gật đầu.
Tuy nhiên bữa cơm này vẫn khác với những gì Hạ Nguyên đã dự tính trước đó.
Vốn tưởng rằng khi đối diện với gương mặt bài poker của Giang Tích Ngôn, sẽ không có cảm giác ngon miệng, không ngờ là tay nghề của anh ta quá tuyệt, bản chất tham ăn của Hạ Nguyên tạm thời đánh bại nỗi sợ hãi với anh, ăn no căng rồi mới đặt bát đũa xuống.
Cô ăn quá tập trung, khi ngẩng đầu lên, mới nhận ra Giang Tích Ngôn ở phía đối diện đang nhìn chăm chú vào mình, không biết đã nhìn bao lâu.
“Sao…… sao vậy?” Sau khi ăn uống no đủ, nỗi sợ hãi của cô với anh lại trỗi dậy, đối diện với cặp mắt đen như mực tàu đó, cô vô thức nói lắp.
Giang Tích Ngôn cong môi dưới, sau đó anh bất ngờ vươn tay ra, ngón trỏ của anh nhẹ nhàng xoa lên má cô.
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào, làm Hạ Nguyên lập tức ngơ ngẩn.
Cô trải qua tiếp xúc với người khác giới rất ít, hành động này của Giang Tích Ngôn, đã đủ để gọi là ám muội.
Mà từ ám muội này được dùng để chỉ cô và Giang Tích Ngôn, đối với cô mà nói, nó thật sự quá khủng khiếp.
Giang Tích Ngôn thu ngón tay lại, rồi chỉ lên má cô, khẽ cười nói: “Trên má bị dính son môi.”
Gương mặt trắng trẻo của Hạ Nguyên lập tức hiện lên hai mảng đỏ bừng, không hề bị cản trở dưới lớp phấn nền mỏng.
Không phải xấu hổ, mà là bị dọa.
Cô nhanh chóng cầm lấy khăn giấy lau lên miệng.
Giang Tích Ngôn thấy động tác của cô hơi cứng nhắc, trong mắt anh liền hiện lên một ý cười nhợt nhạt, một lúc sau, anh bất ngờ nói: “Chiều nay có bận không?”
“A?” Hạ Nguyên ngẩng đầu lên, “Không…… Không có.”
“Vậy được, tôi đưa em đi chọn mua một đôi giày thể thao phù hợp, để tối nay chạy cho thật tốt.”
Rõ ràng cô nên từ chối một cách dứt khoát, vì cô thật sự không muốn đi chạy bộ nữa, nhưng khi Hạ Nguyên đối diện với con ngươi đen láy và sâu thẳm của Giang Tích Ngôn, cô đóng mở môi một lúc, không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
Hai tiếng sau, tại cửa hàng thương hiệu thể thao trong trung tâm thương mại.
Hạ Nguyên đi theo bên cạnh Giang Tích Ngôn để chọn giày.
“Đôi này thế nào?” Giang Tích Ngôn hỏi.
“Khá được.”
“Đôi này thì sao?”
“Cũng khá được.”
Giang Tích Ngôn mỉm cười: "Em mang size mấy?”
“Ba mươi sáu.”
Giang Tích Ngôn gật đầu, chỉ vào những đôi giày vừa xem và nói với cô nhân viên hướng dẫn ở bên cạnh: “Lấy thử size 36 của mấy đôi này.”
Cô nhân viên hướng dẫn mỉm cười và gật đầu: “Vâng tiên sinh, anh và bạn gái ngồi ghế đợi một lúc.”
Bạn gái?!!!!
Lỗ tai Hạ Nguyên nóng bừng lên.
Rồi lén liếc mắt nhìn Giang Tích Ngôn, nhưng không thấy bất cứ biểu hiện gì trên gương mặt lạnh lùng của anh, hình như là anh không nghe thấy hiểu lầm của cô nhân viên hướng dẫn.
Hạ Nguyên bước đến chiếc ghế sô pha nhỏ và ngồi xuống thử giày, nhân viên hướng dẫn bày ra ba đôi giày dưới chân cô.
Khi cô cởi giày ra và thử đôi đầu tiên, Giang Tích Ngôn vốn đang đứng ở bên cạnh, đột nhiên anh ngồi xổm xuống, đưa tay bóp vào mũi giày.
Bàn chân là một bộ phận nhạy cảm của cơ thể con người,
mặc dù được ngăn cách bởi lớp giày, nhưng với sự thân mật tự nhiên này, vẫn khiến Hạ Nguyên như bị sét đánh, cứng đơ cả người.
Giang Tích Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Giày chạy bộ phù hợp phải rộng thoáng một chút, gần như phải hơn một nửa size bình thường của em. Em đứng lên đi lại thử xem cảm giác thế nào?”
Hạ Nguyên âm thầm thở dài.
Hóa ra chỉ là giúp cô thử giày.
Dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn như giáo viên chủ nhiệm của Giang Tích Ngôn, Hạ Nguyên đã thử liên tiếp ba đôi giày thể thao.
"Em thấy mang đôi nào là thoải mái nhất?”
“Đôi nào cũng thoải mái.”
“Vậy em thích đôi nào?”
“…… Tất cả đều thích.” Khi đối diện với ánh mắt dò hỏi của Giang Tích Ngôn, cô nhanh chóng chỉ đại một đôi, “Đôi này đi!”
Giang Tích Ngôn gật đầu, nói với nhân viên hướng dẫn: “Lấy đôi này đi!”
Nhân viên hướng dẫn mỉm cười nói: “Vâng, tôi sẽ đóng gói cho hai anh chị.”
Hạ Nguyên vẫn đang ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha, sau khi thấy Giang Tích Ngôn bước đến quầy thanh toán trong cửa hàng, lấy ra một tấm thẻ, cô mới đột nhiên phản ứng lại, gần như nhảy lên và chạy về phía trước.
“Em tự trả!” Nói xong cô vội vàng lấy thẻ tín dụng ra.
Thế nhưng Giang Tích Ngôn lại muốn thanh toán hóa đơn cho cô, điều này quá đáng sợ!
Giang Tích Ngôn nhìn cô, cười khẽ, rồi cất tấm thẻ vào.
Thanh toán xong, Hạ Nguyên định nhận lấy giày từ tay cô nhân viên hướng dẫn, nhưng lại bị Giang Tích Ngôn giành trước và cầm lấy.
“Đi thôi.” Anh bình thản nói.
“Ô!”
Cả hai vừa một trước một sau bước ra khỏi cửa hàng.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Hạ Nguyên!”
Hạ Nguyên quay đầu lại theo âm thanh, thì thấy Dư Cẩm Niên đang ở cách đó vài mét.
“Sư huynh, sao anh lại ở đây?”
Dư Cẩm Niên bước đến trước mặt cô và dừng lại, nói: “Anh chuẩn bị lên tầng trên đánh bóng quần. Em thì sao?”
Dư Cẩm Niên vừa nói vừa nhìn về phía Giang Tích Ngôn bên cạnh cô.
Giang Tích Ngôn gật đầu lịch sự với anh.
Hạ Nguyên nói: “Em đến mua giày thể thao.”
Dư Cẩm Niên gật đầu, hỏi: “Đây là bạn em à? Dường như anh chưa bao giờ gặp qua.”
Khi nói lời này, biểu hiện của anh vô thức có chút đề phòng với Giang Tích Ngôn.
Anh rất hiểu về cuộc sống và vòng bạn bè của Hạ Nguyên, bạn bè của cô trong thành phố này, trên cơ bản anh đều biết, ngay cả khi chưa gặp thì nhất định cũng sẽ được nghe nói. Nhưng chàng trai trước mặt này không chỉ anh chưa bao giờ gặp hay nghe qua, mà khí chất tuấn tú và trưởng thành đó, cũng hoàn toàn không giống với kiểu người sẽ xuất hiện trong cuộc sống của Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên nói: “Anh ấy là anh trai của bạn em, bây giờ là hàng xóm của em.”
Giang Tích Ngôn chủ động vươn tay về phía Dư Cẩm Niên, lời ít ý nhiều mà tự giới thiệu: “Giang Tích Ngôn.”
Dư Cẩm Niên bắt tay với anh: “Dư Cẩm Niên, sư huynh của Hạ Nguyên.”
Giang Tích Ngôn gật đầu.
“Cẩm Niên!” Bỗng giọng của Tằng Tuyết vang lên.
Hạ Nguyên lướt qua Dư Cẩm Niên, thì thấy có một cô gái thần thái vút cao đang bước nhanh đến đây.
“Hạ Nguyên? Trùng hợp vậy?" Khi thấy Giang Tích Ngôn đang đứng bên cạnh Hạ Nguyên, cô cười xấu xa và nháy mắt, “Anh chàng đẹp trai này là ai đây?”
Dư Cẩm Niên nói: “Anh trai của bạn Hạ Nguyên.”
“Ồ ——” Tằng Tuyết kéo dài âm điệu và gật đầu.
Dư Cẩm Niên hỏi: “Hai người có muốn đi đánh bóng quần cùng không?”
Hạ Nguyên thấy Tằng Tuyết xuất hiện, cũng đã hiểu ra rằng hai người này đang hẹn nhau.
Cô lắc đầu: “Tối qua em chạy bộ nên giờ chân hơi đau, em không đi, hai anh chị đi chơi đi!”
Dư Cẩm Niên gật đầu: “Ok, gần đây em đã hoàn thành xong bản thảo chưa?”
"Hầu như đã xong rồi ạ.”
Dư Cẩm Niên nói: “Anh sẽ sắp xếp cho em một kỳ nghỉ suối nước nóng trong hai ngày.”
“Được ạ, cảm ơn sư huynh.”
Dư Cẩm Niên khẽ mỉm cười với cô: “Tụi anh đi đây.”
“Tạm biệt sư huynh.”
Dư Cẩm Niên vẫy tay với cô, rồi gật đầu với Giang Tích Ngôn, sau đó cất bước rời đi.
Bốn người tách nhau ra, đi đã được một khoảng. Dư Cẩm Niên như nhớ ra gì đó mà dừng chân lại, anh quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng của Hạ Nguyên và Giang Tích Ngôn.
“Sao thế?” Tằng Tuyết nhìn theo tầm mắt của anh.
Vừa lúc nhìn thấy có hai đứa trẻ đang đùa giỡn, khi chúng sắp va vào Hạ Nguyên, đã bị Giang Tích Ngôn mặt không biểu cảm mà chặn lại, chỉ là một tư thế dừng lại trong ngắn ngủi, nhưng lại như là một chiếc ôm bảo vệ thân mật.
Dư Cẩm Niên không lên tiếng, Tằng Tuyết cười nói: “Hạ Nguyên đây là muốn thoát kiếp độc thân sao?”
Dư Cẩm Niên hơi nhíu mày, không nói gì.
Edit: Lạc Lạc