*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quay về căn nhà số 4 đường Privet Drive, Harry phát hiện thái độ một nhà Dursley với cậu thay đổi hẳn. So với lúc trước không đánh thì mắng, bây giờ bọn họ có khuynh hướng phớt lờ cậu.
Ai biết trên người Harry có thứ bệnh kỳ quái nào đó sẽ làm tổn thương bọn họ không chớ! Đừng quên, thằng ranh kỳ quái này giống hệt lão giáo sư ma cà rồng kia, bọn chúng là một loại người. Không thể phủ nhận, uy hiếp của Xà Vương chả phải ai cũng quen nổi. Trong lúc một nhà Dursley vẫn còn dư lại sợ hãi, sinh hoạt của Harry thư thái hơn nhiều.
Đọc sách, lầm nhẩm một vài lời nguyền, ngày tháng cứ thế bị cậu tống cổ đi…
Đảo mắt đã tới ngày khai giảng.
Ngày mồng Một tháng Chín, Harry dậy thiệt sớm. Cái rương khổng lồ nặng nề chở đầy đồ của cậu được chất lên xe cua của dượng Dursley trong ánh mắt căm tức của ông. Đây là một chuyện rất quái, một nhà Dursley muốn đưa cậu đi học?
Lần trước là thế nào nhỉ? Đúng rồi, khi đó bọn họ phải tới Luân Đôn để cắt bỏ cái đuôi đáng yêu của Dudley!
Harry cười toe toét. Trước lúc xuống xe cậu đã cho cả nhà Dursley một cái ôm, dọa bọn họ hoảng sợ
_ Con sẽ viết thơ cho dì dượng.
Cậu vừa nói xong đã nhanh chóng lẩn vào đám đông trước khi một nhà Dursley có cơ hội mở miệng từ chối.
Cậu bạn Harry – Cáo già – Potter chết trong chiến tranh nhưng lại vật vờ ở một nơi không biết tên mấy chục năm, quyết tâm: Từ giờ trở đi, cậu sẽ tặng cho đám nhóc con ở Hogwarts vô số “niềm vui bất ngờ” cộng thêm khung cảnh gà bay chó sủa hết lần này tới lần khác.
Cũng đúng như lúc này, Người được chọn đáng thương của chúng ta đang ngồi ở sân ga. Thân hình gầy còm yếu ớt của cậu ôm một cái rương cao cỡ nửa người. Hai mắt xanh biếc thật to chớp chớp nhìn bốn phía.
Ngay lập tức, tình thương mẹ của vô số nữ phù thủy bắt đầu rục rịch. Một đứa bé đáng yêu cỡ nào chớ! Trông còn thuận mắt hơn đám ranh con nhà mình gấp bao nhiêu lần!
_ Fred ơi, Geogre ơi!
Bà Weasley hô lên một tiếng. Mới vừa đi xuyên qua bức tường bà đã thấy cảnh tượng này. Thuận tiện chiếm trước lợi thế, bà tỏ vẻ săn sóc khi hỏi Harry rằng
_ Con cần giúp một tay không? Đây là con trai bác, Geogre và Fred. Còn cả con trai nhỏ nhà bác nữa – ủa, Ron và Ginny đâu rồi?
_ Má, bọn con ở đây – Một đứa con gái nhỏ tuổi có mái tóc màu đỏ kéo anh trai chạy tới. Khi nhìn thấy Harry, cô bé nở nụ cười ngượng ngùng và nói – Bọn con vừa bị đám đông tách ra.
Yêu thương xoa đầu con gái nhỏ, bà Weasley kéo con trai tới đứng cạnh
_ Con lần đầu tiên đến Hogwarts hở? Thằng Ron nhà bác cũng mới toanh. Đúng rồi, nó là con trai nhỏ nhất của nhà Weasley.
_ Chào, tôi là Harry Potter
Harry vươn tay, Ron lập tức thét lên
_Á… bồ là… Potter kia?
Cậu bé khuôn mặt tàn nhang trợn to đôi mắt. Hai anh em song sinh cũng hùa theo.
_ Ối! Potter…!!!
_ George, tao đang nằm mơ hả? Cậu bé Sống sót của chúng thiệt là…
_ Quá đáng yêu!
_ Im miệng! – Bà Weasley hai tay chống nạnh rồi nạt bọn họ – Đừng hét lên một cách khiếm nhã như thế. Mấy đứa sẽ dọa thằng bé.
Nói xong, ánh mắt tràn đầy từ ái và thương tiếc của bà nhìn về phía Harry.
_ Sao má có thể như vậy chớ? Trái tim nhỏ bé của tụi con sẽ bị tổn thương!
Rõ ràng bà Weasley hoàn toàn phớt lờ sự phản đối của anh em song sinh. Bà đanh mặt, nghiêm nghị nói
_ Mau lên tàu đi các con, nó sắp chạy rồi! Fred, Geogre, hai đứa giúp Harry khiêng cái rương lên. Nếu như bác đoán không lầm, con sẽ cần bọn chúng giúp đỡ phải không?
Bà nhìn về phía Harry. Cậu gật đầu
_ Con cảm ơn bác.
_ Ôi, khỏi cần khách sáo thế đâu – Bà Weasley hiền lành nói, sau đó bắt đầu giục bọn họ lên tàu.
_ Bọn anh sẽ gởi nhiều, thật nhiều cú cho em mà. Còn cả một cái bồn cầu tiêu Hogwarts nữa.
Sau khi giúp Harry cất rương, hai anh em song sinh nhoài người ra ngoài cửa hô to, chọc đứa em gái nhỏ nhất vừa khóc vừa cười còn bà Weasley thì cáu tiết. Một tiếng còi tàu vang lên, tàu lửa bắt đầu chuyển bánh.
Xình xịch … xình xịch….
Những thanh ray vang lên theo tiết tấu, không bao lâu sau, hình ảnh hai mẹ con Weasley đã biến mất ở đằng xa. Cặp đôi song sinh chào tạm biệt em trai nhỏ của bọn họ và gật đầu một cái với Harry trước khi mở cửa ra ngoài tìm thằng bạn thân.
_ Bồ là Harry Potter thiệt hả? – Im lặng một hồi lâu, Ron vẫn không nhịn được hỏi.
Harry gật đầu, đưa tay vén mớ tóc rủ trên trán để lộ cái thẹo hình tia chớp.
_ Mèn ơi! – Ron than một tiếng sợ hãi, vội vàng hỏi – Bồ còn nhớ rõ cái gì không?
_ Nhớ cái gì?
Harry lộ ra nụ cười kỳ quái, cậu thấy Ron vẫn ngạc nhiên như thế. Cho dù cậu bé tóc đỏ cố hết sức che giấu, nhưng khuôn mặt khát vọng bộc lộ lòng tò mò thật lớn.
Đã như thế…
Harry mỉm cười xê người gần sát Ron, hạ giọng thì thầm
_ Bạn biết Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không? Tôi còn nhớ rõ bề ngoài của hắn.
Ron hoảng sợ trợn mắt, tay bịt chặt miệng. Thân thể cậu ta thình lình ngửa ra sau giống như trước mặt xuất hiện một con nhện. Tiếng nói của Harry có vẻ rất rùng rợn
_ Voldemort… ối, tôi xin lỗi. Ý tôi nói là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có một khuôn mặt của loài rắn.
Tóc đỏ hít một hơi thiệt sâu
_ Bồ vừa gọi tên cúng cơm của kẻ
đó! Còn – mặt rắn á?
_ Đúng rồi, mặt rắn- Giống như không phát hiện Weasley tóc đỏ đang run sợ, Harry tiếp tục xây dựng bầu không khí khủng bố – Hắn ta có một khuôn mặt nhọn hoắt, trắng bệnh, đôi mắt hẹp dài màu đỏ như máu. Cái miệng thì giống như có con dao rạch qua làn da tạo thành vết rách rồi được may lại bằng chỉ. Nhớ lúc ấy hắn đang cầm đũa phép chỉ vào tôi. Nếu tôi đoán không lầm, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thích ăn thịt trẻ con…
Lời còn chưa dứt, Weasley tóc đỏ đã thét lên. Gương mặt cậu ta tái xanh, hoảng sợ nhìn Harry
_ M-m-mình…á…! – Weasley đáng thương đã không nói nên lời nữa rồi – Xin lỗi, mình phải…mình phải đi toilet đây.
Ron quanh co tìm cho mình một cái cớ, sau đó gian nan dựa vào cánh cửa toa, yếu ớt lê ra ngoài. Một mình Harry bị vứt bỏ ở lại nhìn cánh cửa đóng chặt, suy tư. Cậu vừa nói chuyện gì kinh khủng hở? Ok, thằng ranh Potter phải thừa nhận niềm vui ác độc của cậu dọa sợ bạn thân rồi.
Người được chọn cảm thấy rất buồn chán. Cậu ngồi một mình trong toa tàu, chán muốn chết thổi phù phù tấm thẻ trong mớ sôcôla Ếch nhái. Hình người nhỏ bé bên trong trợn mắt, giật râu mép. Đối với hành vi ác độc của Harry, tiếng oán thán của bọn họ đã dậy trời rồi.
Một con rắn nhỏ màu tím bò ra. Mùi hương sôcôla kích thích khứu giác của nó. Sau khi phát hiện ở đây chả có người ngoài, nó không chờ được lao ra ngoài để nhanh chóng… xử lý đám ếch này.
_
OprahHarry rít lên, rắn nhỏ vừa đớp lấy con ếch lập tức bò lên tay chủ nhân nó. Da nó màu tím, trên đỉnh đầu có một dấu vết hình thoi – đây chính là con rắn Harry thấy ở Sở Cú. Trong lúc không ai chú ý, Oprah đã lặng lẽ bò vào ba lô của Harry. Và giờ này, cô gái nhỏ này đã trở thành thú cưng của Người được chọn. Tất nhiên là loại thú cưng không được ai biết hết.
Harry cầm đồ ăn vặt đặt bên mép của rắn nhỏ
_
Ăn nhanh lên, mày hiểu không?Oprah nghe lời gật đầu. Nó sung sướng ăn sôcôla xong rồi chui vào cái túi nhỏ Harry đã chuẩn bị sẵn cho nó. Đúng lúc này, Weasley tóc đỏ cũng đã quay về. Phía sau cậu ta là Neville trông như mếu và Hermion Granger với mái tóc nâu dày xù.
Cô bé khoanh tay như thể không coi ai ra gì.
_ Có ai thấy con cóc của Neville không?
Giọng cô bé oai như giọng bà chủ chọc Ron ghét. Tóc đỏ trả lời một câu nhạt nhẽo
_Không thấy
Cậu ta liếc nhìn Harry, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng rồi ngồi xuống cái ghế. Neville nức nở một tiếng
_ Bà nội sẽ giết tôi mất – Cậu bé vừa khóc vừa nói.
_ Có lẽ tôi giúp được bạn – Harry vẫn luôn im lặng rút đũa phép ra.
Lẩm bẩm một bùa chú đơn giản, con cóc lấm tấm màu vàng sẫm bay từ ngoài cánh cửa rơi vào tay của cậu.
_ Sao bạn làm được? – Hermione hỏi – Tôi đã thuộc lòng tất cả những quyển sách giáo khoa năm nhất rồi mà!
_ Đây chỉ là một thần chú đơn giản
Harry vừa nói vừa đưa con cóc cho Neville. Cậu bé khuôn mặt múp míp nói cảm ơn liên tục. Harry lắc đầu, quay lại cười với Hermione.
_ Nếu như bạn thật sự muốn biết, tôi đề nghị bạn tới Thư viện của Ravenclaw tìm hiểu. Ở nơi đó bạn sẽ có được câu trả lời hài lòng nhất.
_ Ravenclaw? Tôi từng đọc về Nhà đó, cũng không đến nỗi tệ. Nhưng người ta nói Gryffindor là chỗ tốt nhất. Nhân tiện xin giới thiệu, tôi là Hermione Granger, rất vui được quen biết các bạn.
_ Tôi cũng thế. Có lẽ bạn không biết, tôi là Harry Potter
Cậu chớp mắt tròng ghẹo. Cô bé lập tức kêu lên một tiếng không đồng ý
_ Mèn ơi, sao tôi không biết bạn được chớ? Chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù thủy lớn nhất trong thế kỷ hai mươi. Mà đó chỉ là mấy cuốn tôi mua đọc thêm thôi đó. Tôi cá rằng còn có nhiều cuốn sách viết về bạn hơn nữa. Ai bảo bạn là người nổi tiếng chớ!
Hermione nói tía lia một tràng dài xong mới nhận ra bản thân xúc động thái quá. Cô bé nở nụ cười xấu hổ với Harry.
_ Tụi này đi trước đây. Hai bạn thay đồ đi là vừa – Cô bé liếc mắt quan sát hai người – Mau lên, sắp tới nơi rồi, biết không?
Cánh cửa toa vừa nhẹ nhàng khép lại, mặt Ron đã lập tức biến thành âm u. Cậu ta dùng giọng điệu quái dị bắt chước
_
Mà đây chỉ là mấy cuốn tôi đọc thêm thôi đó!Harry buồn cười lắc đầu. Phải biết rằng ở bảy năm sau, cậu bé trước mặt này ngày ngày đều chạy vòng quanh Hermione.