“Sao thế Vy Vy?” Hứa Chấn Hiên vỗ vào lưng cô ta, cười hỏi.
Hứa Vy Vy hồi thần, cao giọng hỏi: “Bố, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Chúng ta thật sự giao hết công ty và tài sản của bác cho Hứa Vãn Tinh thật sao?” Hơn nữa vừa rồi trông thấy bộ dạng thản nhiên của Hứa Vãn Tinh mời Hứa Thừa Phong đi ăn, Hứa Vy Vy lại càng lo lắng hơn nữa.
“Bình tĩnh đi, chẳng lẽ con không hiểu nội dung di chúc sao?” Hứa Chấn Hiên nói.
“Nội dung gì chứ? Chẳng phải cô ta muốn lấy được quyền thừa kế công ty thì chỉ cần kết hôn thôi sao? Như vậy thì cô ta tùy tiện lấy bừa một người là có thể chân chính lấy được hết khối tài sản kếch xù đó, sau hai năm cô ta liền ly hôn là được rồi.
Như vậy không phải nhà chúng ta sẽ mất hết hay sao?”
“Trọng điểm là ở chỗ kết hôn đấy.
Vy Vy à, con đã gặp hai đứa bé Nhan Nhan và Thần Thần chưa?” Hứa Chấn Hiên cảm thấy đứa con gái của mình đúng là ngu ngốc hết sức, nếu cô ta có được một phần thông minh như Hứa Vãn Tinh thì tốt rồi.
“Á? Hai đứa quỷ con đó hả? Trước đó chúng còn dám bắt nạt con, làm con bẽ mặt trước mặt Lăng Dạ!” Nhắc đến hai đứa trẻ này, Hứa Vy Vy chỉ có một mong ước là có thể đem quăng chúng vào bãi rác để chúng vĩnh viễn không thể cậy mình là trẻ con muốn nói gì cũng được mà dùng cái miệng đó gây tổn hại gì đến cô ta nữa.
Một lần bẽ mặt đã là quá đủ rồi.
“Ồ? Vậy chẳng lẽ con không biết hai đứa đó là con của Hứa Vãn Tinh hay sao?” Hứa Chấn Hiên đúng là chịu thua đứa con gái này, nếu là ông ta thì sớm đã đi điều tra về chúng rồi.
Hứa Vy Vy giống như nghe thấy sét đánh ngang tay, bàn tay cô ta cuộn chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gì cơ? Chúng thực sự là con của Hứa Vãn Tinh? Chả trách...!Chả trách hai cái đứa đó lại vừa ác độc vừa dễ ghét như thế! Nhưng việc này thì có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ Hứa Vãn Tinh đã kết hôn ở nước ngoài rồi? Thế thì nhà chúng ta tiêu chắc rồi!”
Hứa Chấn Hiên thở dài, nói: “Đừng lo lắng, bố đã điều tra rõ rồi.
Hứa Vãn Tinh đã tự mình thừa nhận bố của hai đứa nhỏ đó đã chết.
Con bé đó chưa kết hôn đã có hẳn hai đứa con, để ta xem có ai sẵn sàng lấy con bé đó nữa.
Còn nếu nó muốn thuê người kết hôn với nó, nó thuê bao nhiêu chúng ta thuê lại cao gấp đôi, gấp ba, còn sợ chúng ta thiếu tiền hơn nó sao? Cho nên, công ty này, và cả tài sản này nhất định sẽ thuộc về chúng ta.”
“Hoá ra là như thế! Nhưng còn bà nội thì sao?” Hứa Vy Vy có vẻ đã yên tâm hơn được một chút.
“Bà ấy đã sắp xuống lỗ rồi, mấy năm nay cũng không liên hệ gì với gia đình bên này, quản được nhiều thế sao?” Ngay cả mẹ ruột của mình, Hứa Chấn Hiên cũng không thèm để tâm, “Thay vì giao công ty cho một đứa khù khờ tốt nghiệp từ trường đại học vô danh ở Mỹ, bà ấy thà rằng để công ty cho bố.
Con bé kia dù thế nào cũng không có cửa đâu.”
Hứa Vy Vy bấy giờ mới an tâm hẳn.
Cô ta thầm cười nhạo Hứa Vãn Tinh thật đáng thương, ra nước ngoài một chuyến mà lại khiến bản thân ra nông nỗi này.
Sau này, Hứa thị, Phong thị, Phong Lăng Dạ, tất cả đều là của Hứa Vy Vy, còn Hứa Vãn Tinh? Chỉ có tay trắng mà thôi.
...--o0o--...
Hứa Vãn Tinh vốn muốn đưa Hứa Thừa Phong đi tới đủ nơi ăn đủ món ngon, nhưng Hứa Thừa Phong lại muốn đến chỗ khác theo ý mình, nói là trước đây cùng bạn bè tụ tập ăn uống ở chỗ đó, thức ăn rất ngon.
Hứa Vãn Tinh cũng tò mò chỗ đó như thế nào, bèn nghe theo cậu.
Nhà hàng X không có gì đặc biệt, thậm chí còn có phần nhỏ hơn những nhà hàng khác, điểm duy nhất khiến nó khác biệt với tất cả nhà hàng trong thành phố là cái tên X là một chữ X to tổ chảng làm biển hiệu của nhà hàng.
Hứa Vãn Tinh cũng chỉ có thể khâm phục sự sáng tạo của chủ nhà hàng này mà thôi.
“Chị, đồ ăn ở chỗ này ngon lắm đó, thế mà ít người biết đến nó lắm.”
Hứa Vãn Tinh gật đầu, đảo mắt một vòng quanh nhà hàng.
Nơi này khá vắng vẻ, vì thế, một mái đầu màu vàng chói mắt của người nào đó ngay lập tức đập thẳng vào mắt Hứa Vãn Tinh.
Hình như có chút quen quen.
Hứa Vãn Tinh nheo mắt lại nhìn.
Người kia vừa hay