Thật ra Lạc Vĩ Vĩ là một kẻ rất háo thắng.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô tham gia một cuộc thi cùng Lục Thi Duy, vì thế sau mỗi cuộc thi, cô càng thêm cố gắng, với mục đích vượt qua Lục Thi Duy trong cuộc thi. Nhưng luôn không được như mong muốn. Đáng sợ là không phải cô không cố gắng, mà là thời điểm cô cố gắng, đối thủ cũng cố gắng. Nhưng mà cô cũng không vì điều này mà từ bỏ, mà hết lần này đến lần khác càng cố gắng hơn.
Cô nhớ rõ có một lần Lục Thi Duy cố ý để mình xếp thứ hai, cô cố kiềm chế, so với mỗi lần thua trước đây càng nhục nhã hơn. Cô không cần ai thương hại, nhất là Lục Thi Duy.
Cho nên khi Lục Thi Duy đưa khăn giấy cho cô, cô không hiểu sao lại nhớ tới chuyện đó. Đối nghịch lòng lại dâng lên, không cần Lục Thi Duy đồng cảm.
Thời điểm lướt qua, Lục Thi Duy bỗng nhiên gọi tên của cô.
"Lạc Vĩ Vĩ..."
Không giống với mỗi lần cãi nhau trước đây, một tiếng gọi này, đặc biệt dịu dàng. Cho nên Lạc Vĩ Vĩ đều quên mất những khiêu khích châm chọc của Lục Thi Duy đối với cô.
Lạc Vĩ Vĩ dừng lại một chút, trong đầu lại loạn cả lên. Có phải vừa rồi nặng lời quá hay không? Sao bỗng dưng Lục Thi Duy dịu dàng với cô thế? Hay là... Chẳng qua cảm thấy bộ dạng cô như thế rất đáng thương?
"Cậu vừa nôn à?" Lục Thi Duy biết rõ còn cố hỏi.
"Không có." Lạc Vĩ Vĩ vịt chết còn cứng miệng.
"Tôi đều nghe thấy cả rồi." Lục Thi Duy nói xong còn thở dài một hơi, trước mặt tôi thỉnh thoảng yếu đuối một lần sẽ chết sao?
Lạc Vĩ Vĩ đi đến chỗ bồn rửa tay, "Cậu nghe nhầm đó."
Chẳng qua là mới đi ra khỏi đi một bước, đã bị Lục Thi Duy giữ tay cô lại, sau đó khi cô chưa kịp phản ứng, đưa tay dùng khăn giấy lau lau khóe môi.
"Cậu làm gì đó?" Cô hất tay nàng ra.
"Có phải cậu thích như thế không? Từ trước tới giờ nói chuyện đàng hoàng với cậu đều không thèm nghe, phải mạnh tay mới được." Lục Thi Duy lại đổi qua giọng điệu dạy dỗ. Nói xong cầm chai nước khoáng để trên bồn rửa tay cho Lạc Vĩ Vĩ, "Súc miệng."
Lạc Vĩ Vĩ tức giận nhận lấy, khom lưng súc miệng. Lại nghe thấy Lục Thi Duy nói: "Không thể uống cũng đừng cậy mạnh, phải uống tới như vậy à, dễ chịu sao? Nôn ra không phải tội mình sao?"
"Con mắt nào của cậu thấy tôi nôn mửa hết?"
Lục Thi Duy không muốn để ý đến cô nữa, "Không biết tốt xấu."
"Có phải cậu muốn cười vào mặt tôi không hả?"
"Tôi lúc nào... Thôi đi. Cậu cho rằng tôi không thể đối xử tốt với cậu chút nào sao?"
Lạc Vĩ Vĩ rất kiên định gật đầu.
Lục Thi Duy lại không nói gì, trực tiếp ra khỏi phòng vệ sinh.
xxxx
Tùy Tâm nhìn ra bầu không khí giữa hai người này sau khi trở lại có phần không đúng lắm, vụng trộm hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu lại làm gì người ta rồi?"
Lạc Vĩ Vĩ trừng mắt nhìn cô: "Nói mình làm gì cậu ta, sao không phải cậu ta làm gì mình?"
Tùy Tâm vì thế dỗ ngọt cô: "Rồi rồi, thế cậu ấy làm gì cậu rồi?"
"Bộ mình mắc nợ cậu ta hay sao? Biết rõ là mình đi làm, không nên nói ra, biết rõ mình đến chết vẫn sĩ diện, vẫn muốn vạch trần mình."
"Cậu ấy cũng là quan tâm cậu. Cậu đừng có mà không biết tốt xấu."
"..."
Biểu hiện của Lục Thi Duy, Tùy Tâm đều nhìn thấy. Nếu như không phải thật lòng quan tâm Lạc Vĩ Vĩ, làm sao có thể nhanh theo sát cô được. Kỳ thật Lục Thi Duy không hề giống trong lời của Lạc Vĩ Vĩ chút nào.
"Cậu ta không tức chết mình là tốt lắm rồi, còn quan tâm mình..." Lạc Vĩ Vĩ không phục mà nhấp một miếng rượu, quay đầu trông thấy Lục Thi Duy ngồi ở chỗ lúc nãy, không động cũng không nói chuyện. An tĩnh như thế, dường như xung quanh hết thảy đều không có quan hệ gì với nàng. Mặc mọi người xung quanh đùa giỡn thế nào, nàng hoàn không thể bị lay động.
Tùy Tâm còn nói: "Cậu luôn nói cậu ấy tức cậu, nhưng mình thấy cậu luôn xem nhẹ cậu ấy đó chứ, cậu đối với cậu ấy có địch ý. Chẳng lẽ vì mấy chuyện xa xưa của mười mấy năm trước, trong lòng cậu không thể cho qua được à?"
"Mình nào có nhỏ mọn như thế..."
"Vậy cậu không nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy được à?"
"Nói cái gì đây?"
"Nói gì đó dễ nghe."
Lạc Vĩ Vĩ lại nhìn Lục Thi Duy, do dự một hồi, mới mở miệng nói: "Tôi lấy nước cho cậu nha?"
Lục Thi Duy liếc nhìn cô một cái, không có đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Cô đưa nước đến trước mặt của Lục Thi Duy, Lục Thi Duy không uống. Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm thích uống không uống, quay đầu nói với Tùy Tâm: "Cậu nhìn kìa, người hẹp hòi không phải mình."
Tùy Tâm có chút khó khăn, nội tâm vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng từ bỏ. Được rồi, đối với hai người đó đừng có ôm hy vọng gì, này hai người một cái so với một cái bướng bỉnh, ưa thích nhao nhao vẫn nhao nhao đi xuống đi, có lẽ... Đây cũng là một loại lạc thú?
Mãi cho đến tàn tiệc, Lục Thi Duy cũng không nói với Lạc Vĩ Vĩ một câu. Im lặng như vậy, ngược lại làm Lạc Vĩ Vĩ không thích ứng được.
"Cậu ngồi xe tôi sao?" Lạc Vĩ Vĩ bước nhanh đuổi kịp Lục Thi Duy.
Lúc này Lục Thi Duy mới mở miệng nói chuyện: "Không, tôi bắt xe về."
Tùy Tâm đuổi theo hỏi: "Tại sao? Đã trễ thế này rồi."
Lạc Vĩ Vĩ vượt lên trước trả lời câu hỏi của Tùy Tâm: "Chắc tại mình uống nhiều lái xe không an toàn, không dám ngồi đi."
Tùy Tâm nói: "Ồ... Vậy... thì mình lái cho, hôm nay mình uống không nhiều."
"Không phải bằng lái cậu còn không có sao? Lái xe không giấy phép, lại uống rượu, cậu muốn bị hốt à, mình chỉ có thể cho cậu búp bê thôi." Lạc Vĩ Vĩ chọc ghẹo Tùy Tâm, đã muộn thế này rồi, sẽ không bị cảnh sát giao thông hốt đâu, nhưng an toàn là trên hết, vẫn là mình lái thì tốt hơn.
Tùy Tâm đang muốn phản bác, chợt nghe Lục Thi Duy nói: "Hai người các cậu không có bằng lái, cùng nhau bắt xe đi."
Hai người Lạc Vĩ Vĩ và Tùy tâm, ngồi trên