Khí trời càng ngày càng lạnh, nếu như không phải có chuyện gì đặc biệt, Lạc Vĩ Vĩ thật sự không muốn ra ngoài một chút nào, cũng không muốn đi làm. Nhưng mà con người luôn cần phải ăn cơm, mà muốn ăn cơm phải đi làm kiếm tiền.
Nếu như con người có thể không cần ăn cơm thì tốt rồi. Lạc Vĩ Vĩ luôn nghĩ. Nếu không cần ăn cơm, ai còn đi làm nữa...
Mặc dù trong bãi đỗ xe dưới hầm đã bắt đầu cung cấp sưởi ấm rồi, nhưng vừa chui vào trong xe, Lạc Vĩ Vĩ vẫn cảm thấy một trận lạnh buốt thấu xương. Cô chà xát bàn tay đông cứng, run rẩy há miệng khởi động xe, đợi đến lúc gió ấm thổi đến, mới cảm thấy tứ chi có thể hoạt động trở lại.
Mấy ngày hôm trước cô nhận được thông báo của bạn học trung học phổ thông, thứ tư tuần này có một bạn nam trong lớp kết hôn, hôm nay đã là thứ ba rồi, cô vẫn chưa thông báo tin này cho Lục Thi Duy. Cô do dự có nên nói hay không, bởi vì bạn học nam sắp kết hôn này, cùng hai người có ngọn nguồn.
Nam sinh kia tên là Lâm Tuyết. Nghe cái tên này một cái, giống hệt tên của vài cô gái nha. Lúc trước mọi người vẫn chưa biết người kia cùng tên một diễn viên Hồng Kông, cậu ta vẫn bị trêu chọc nhiều năm. Có lẽ là bởi vì có một cái tên như thế, cho nên bản thân cậu ta cũng cực kỳ ưa thích sạch sẽ, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, bước đi cũng trông nhõ nhã yếu đuối.
Lạc Vĩ Vĩ ngồi cùng bàn với cậu ta một thời gian, dựa theo sở thích của Lạc Vĩ Vĩ, rất nhiều người đều cho rằng giữa hai người bọn họ sẽ phát sinh chút gì đó, bởi vì Lạc Vĩ Vĩ luôn luôn thích nam sinh tri thức. Lục Thi Duy cũng từng vua đùa lái qua hai người bọn họ, Lạc Vĩ Vĩ phản bác nói: "Tôi thích nam sinh ôn tồn lễ độ, nhưng, không thích như một cô gái được không?"
Vì vậy, tuy rằng bạn học Lâm Tuyết vẻ ngoài không tệ, lại bởi vì làm cho người ta cảm giác không đủ dương cương, mà hiếm khi được nữ sinh xem trọng. Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu mà Lạc Vĩ Vĩ không thích cậu ta.
Nghỉ hè lớp 11 trường tổ chức trại hè, xem như thả lỏng lần cuối trước khi vào lớp 12, lúc đó chỗ ngồi trên xe buýt giống như chỗ ngồi ở trường, Lâm Tuyết ngồi bên cạnh Lạc Vĩ Vĩ. Trong xe dù mở máy lạnh, vẫn vô cùng oi bức như cũ, Lạc Vĩ Vĩ đành phải lấy tay quạt trước mặt. Lát sau, bỗng nhiên cô cảm thấy có gió mát thổi đến, quay đầu thì thấy Lâm Tuyết cầm một quyển bài tập quạt giữa hai người. Lạc Vĩ Vĩ nhìn chằm chằm cậu ta, nhưng mắt cậu ta vẫn nhìn thấy, chỉ máy móc quạt mát.
Lạc Vĩ Vĩ cho là cậu ta chủ động nịnh nọt hẳn là có lời gì muốn nói, vậy hãy để cậu ta nói trước đi, kết quả đã qua một giờ rồi, cậu ta một câu cũng không nói, chẳng qua thỉnh thoảng lén nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái. Lạc Vĩ Vĩ cũng vẫn không lên tiếng, cũng không thể nói cậu ta ngừng quạt, nhỡ đâu người ta chẳng qua là tự quạt mát bản thân, là Lạc Vĩ Vĩ tưởng bở thì sao bây giờ, cô sĩ diện như thế, mới không phạm sai lầm như thế.
Lại qua một giờ, xe dừng ở một khu phục vụ, đám học sinh nhao nhao xuống xe, bạn học Lâm Tuyết nhẫn nhịn hai tiếng đồng hồ, rút cuộc cũng nói với Lạc Vĩ Vĩ câu đầu tiên: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu đi WC không?"
Lạc Vĩ Vĩ liếc cậu ta một cái, mặt không thay đổi nói: "Không đi."
"Ồ." Nói xong tiếp tục quạt cho Lạc Vĩ Vĩ. Rồi lộ trình hai giờ sau đó, hai người lại không nói câu nào.
Lúc đó Lạc Vĩ Vĩ nghĩ chính là: Đáng đời cậu không có bạn gái.
Năm đó rất nhiều bạn học hay nói đùa, cái tính này của cậu ta, khẳng định không thể theo đuổi cô nào, nhưng có thể trở thành gay. Nhưng mà thời điểm lớp 12 cậu ta lại làm một chuyện khiến cả trường khiếp sợ, vì Lục Thi Duy.
Lạc Vĩ Vĩ lái xe đến dưới nhà Lục Thi Duy, giống như mọi ngày lấy điện thoại gọi Lục Thi Duy, sau đó đợi hai phút Lục Thi Duy liền đi ra. Nhưng mà hai ngày gần đây Lục Thi Duy không mang bữa sáng cho Lạc Vĩ Vĩ.
"Hôm nay không có bữa sáng à?" Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi, không phải biết làm cơm sao, bữa sáng cũng không chuẩn bị, miễn bình luận!
"Chẳng muốn làm." Lục Thi Duy miễn cưỡng đáp.
"..." Lạc Vĩ Vĩ im lặng trong phút chốc, còn nói: "Tôi đi nói cho mẹ cậu biết, cậu không mang bữa sáng cho tôi."
Lục Thi Duy quay đầu trừng mắt nhìn cô, dường như từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: "Sáng! Mai! Mang! Cho! Cậu!"
"Ngoan ~" Lạc Vĩ Vĩ nói xong, đưa tay sờ lên đỉnh đầu Lục Thi Duy.
"Cút..." Trước khi Lục Thi Duy sử dụng bạo lực, Lạc Vĩ Vĩ nhanh chóng thu tay về, giữ khoảng cách với Lục Thi Duy.
Xe đi được nửa đường, Lạc Vĩ Vĩ thăm dò hỏi: "Cậu còn nhớ Lâm Tuyết không? Chính là người cùng bàn với tôi năm lớp 11 ấy, nam sinh ngồi cùng bàn với cậu năm lớp 12 ấy."
Lục Thi Duy không suy nghĩ, "Nhớ, làm sao?"
"Ngày mai cậu ta kết hôn. Tốt nghiệp xong cũng không có gặp lại cậu ta, không nghĩ tới lần này gặp là ở hôn lễ."
"Ngày mai? Sao không phải là cuối tuần chứ?"
"Làm sao tôi biết... Có lẽ là cuối tuần đặt không được khách sạn?"
"Mùa đông kết hôn, nếu không phải đầu bị lừa đá, nhất định vì cái gì đó mà phải vội vã kết hôn."
"Ví dụ như cô dâu đã có."
Nói xong hai người lại nhìn đối phương, vốn là cười cười, sau đó lại ghét bỏ mà quay đầu trở về. Mỗi lúc nói xấu người khác, hai người đều ăn ý muốn chết. Tùy Tâm đã từng nói, riêng cái miệng của Lạc Vĩ Vĩ, có lúc cảm thấy rất đáng ghét; riêng là Lục Thi Duy, nhiều lúc cũng nói làm người ta không phản bác được. Nhưng khi hai kẻ này kết hợp, tuyệt đối muốn đi tự tử đều có.
Lạc Vĩ Vĩ hắng giọng một cái, nghiêm trang hỏi tiếp: "Vậy cậu có đi không?"
Lục Thi Duy không trả lời thẳng, mà hỏi lại: "Cậu biết tại sao sau lưng cậu ta lại có vết sẹo hay không?"
Lạc Vĩ Vĩ ừ một tiếng, cả trường đều biết, làm sao cô có thể không biết rõ chứ. Lục Thi Duy còn nói: "Vậy tôi còn có thể đi sao? Không phải vạch trần vết thương của người ta sao?"
"Cũng đúng, cậu đi mọi người đều cảm thấy lúng túng, nhỡ đâu cô dâu nhìn thấy