Lạc Vĩ Vĩ vừa đi vừa gọi điện thoại cho Giang Đào, Giang Đào vẫn không nghe máy, cô vẫn bướng bỉnh, một lần lại một lần gọi. Đã đến bãi đỗ xe, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu lái xe."
"Đi đâu?"
"Bệnh viện nhân dân."
Lục Thi Duy nhìn bộ dáng Lạc Vĩ Vĩ rối loạn, nhịn không được nói: "Cậu vội cái gì? Ổn định một chút. Tùy Tâm đã gọi điện bảo cậu qua đó, có lẽ cậu ấy còn chưa nghĩ thông, chúng ta qua đó khuyên nhủ đi."
Lạc Vĩ Vĩ gật đầu, tiếp tục gọi điện thoại, một bên hùng hùng hổ hổ gọi điện cho Giang Đào, dù lúc trước Giang Đào có trăm ngàn cái tốt, chẳng qua lúc này đây đi nhầm một bước. Rút cuộc vì sao lại thành ra như vậy chứ, anh ta làm gì mà không nghe điện thoại?
Ngay lúc cô còn đang luống cuống, Lục Thi Duy mở cửa xe cô ra, vừa mở ra đã chạy như bay trên mặt tuyết, cô ý thức lúc này đã đến bệnh viện.
Hai người đi thẳng đến khoa phụ sản, xa xa đã nhìn thấy Tùy Tâm lẻ loi ngồi đợi trên ghế dài, cúi đầu khóc, chốc chốc lại dùng tay trái lau nước mắt, chốc chốc lại dùng tay phải lau. Lục Thi Duy cùng Lạc Vĩ Vĩ một trái một phải ngồi xuống bên phải cô, Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp đưa tay giúp cô lau nước mắt, Lục Thi Duy thì đưa khăn giấy đến cho hai người bọn họ.
Rất lâu, ba người đều cái gì cũng không nói.
Đợi đến lúc Tùy Tâm tâm tình hơi bình phục một chút, Lạc Vĩ Vĩ lại bắt đầu gọi điện cho Giang Đào. Tùy Tâm nói: "Có phải cậu gọi cho anh ấy không? Đừng gọi nữa. Nếu như anh ấy đã không tin mình, cũng sẽ không để ý mình hôm nay làm chuyện này đâu."
"Tùy Tâm, cậu suy nghĩ kỹ lại đi, đừng xúc động được không? Nhỡ đâu Giang Đào nghĩ thông suốt rồi, hai người các cậu lại hòa hảo rồi, đứa nhỏ này chẳng phải... Đáng tiếc sao?" Lạc Vĩ Vĩ vẫn cảm thấy chuyện này không quá nghiêm trọng, có lẽ Tùy Tâm nên nói chuyện rõ ràng với Giang Đào, mà không phải một mình ích kỷ đưa ra quyết định này.
"Không có khả năng hòa hảo rồi." Tùy Tâm nói.
"Có khả năng anh ấy đang trên đường đến đây... Mình gửi tin nhắn cho anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ lập tức đến ngay."
"Là mình không có khả năng hòa hảo với anh ta nữa." Tùy Tâm nói như chém đinh chặt sắt.
"..." Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc. Thật ra cô không có nhận được bất kỳ lời hồi âm nào từ Giang Đào cả, những lời kia đều là lừa gạt Tùy Tâm mà thôi. Trước đây mỗi lần Tùy Tâm và Giang Đào cãi nhau, đều dùng các loại oán hận với cô, từ trước tới nay chưa từng nói lời hung ác, từ trước tới nay chưa từng kiên định như vậy.
"Tùy Tâm..." Lục Thi Duy lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Tùy Tâm, "Chuyện này cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao cũng là một sinh mạng bé nhỏ, tôi không thể lựa chọn cha mẹ của mình, thậm chí cũng không thể lựa chọn tôi sinh ra, tôi là vô tội, cậu không đáng thương tôi sao?" Lục Thi Duy nói xong, khóe mắt cũng bắt đầu ẩm ướt.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn nàng một cái, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Là vì Tùy Tâm, cũng vì Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy nói lời này, rõ ràng cho thấy đồng cảm, bởi vì nàng năm đó thiếu chút nữa không thể tồn tại trên đời này.
Lục Thi Duy từ nhỏ không có ba, từ trước tới này nàng chưa từng nhìn thấy ba, năm đó lúc ba mẹ ồn ào ly hôn, nàng vẫn chưa ra đời. Nàng rất may mắn vì năm đó mẹ nàng đã không từ bỏ nàng, bằng không nàng sẽ không sinh ra trong căn nhà này, chưa chắc sẽ hạnh phúc như hiện tại. Có mẹ và cậu nhỏ yêu thương mình, có chú dì đau lòng mình, còn có một... Tuy miệng mồm không biết xấu hổ nhưng đã làm bạn nàng rất lâu, Lạc Vĩ Vĩ.
Lục Thi Duy thở dài, dù sao tình huống của Tùy Tâm bây giờ so với tình huống của mẹ mình năm đó bất đồng, vì vậy còn nói: "Cậu hãy suy nghĩ lại thật kỹ."
Tùy Tâm im lặng, bàn tay lạnh buốt bị hai người kia một trái một phải nắm lấy, dần dần khôi phục chút nhiệt độ cơ thể. Cô đã vùng vẫy quá lâu rồi, quá mệt mỏi rồi. Mặc kệ câu nói kia của Giang Đào là cố ý hay vô ý, trong lòng cô cũng đã không thể vãn hồi nữa rồi.
"Mình nghĩ kỹ rồi, coi như Giang Đào quay đầu lại, mình cũng không có ý định tiếp tục nữa, hơn nữa... Mình cũng không thể cam đoan sẽ yêu thương đứa bé này, tội gì sinh ra để chịu tội."
"Tùy Tâm..." Lạc Vĩ Vĩ không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô một tiếng, lại nói không được nữa.
Lục Thi Duy cũng không khuyên nữa, "Bản thân cậu đã nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị lúc nào làm?"
"Ngay hôm nay đi."
Lục Thi Duy gật gật đầu, buông tay Tùy Tâm ra, cầm lấy tờ khai trên ghế lên xem, sau đó dặn dò với Lạc Vĩ Vĩ vài câu rồi đi làm thủ tục cho Tùy Tâm.
Lạc Vĩ Vĩ chỉ lo ngồi ở đó thở dài.
Tùy Tâm trái lại muốn an ủi cô: "Đứa nhỏ cũng không phải của cậu, cậu than thở cái gì chứ."
"..." Thật khó cho Tùy Tâm. Lạc Vĩ Vĩ cũng muốn để bầu không khí nhẹ nhõm một chút, vì vậy nói: "Mình thở dài là vì không ai thèm lấy cậu nữa."
Tùy Tâm cố gắng bày ra dáng vẻ tươi cười: "Dù sao cậu cũng không có kết hôn, mình sốt ruột cái gì chứ."
Nụ cười kia quá mức đắng chát, Lạc Vĩ Vĩ quả thực không đành lòng nhìn.
Hai người chỉ có nói câu có câu không như vậy, vẫn kiên trì đến khi Lục Thi Duy trở lại. Lạc Vĩ Vĩ lại hỏi một câu: "Cậu thật sự quyết định?"
Tùy Tâm nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ, lại nhìn nhìn Lục Thi Duy, nhẹ nhàng gật đầu. "Lúc các cậu chưa đến mình đã quyết định rồi, chỉ có điều... Mình không muốn một mình vào lúc này..." Tùy Tâm nói xong vừa muốn khóc, hai người kia vội vàng dụ dỗ thay cô lau nước mắt.
Thật ra các cô cũng khó chịu, nhất là Lạc Vĩ Vĩ, một mực đợi đến lúc Tùy Tâm đi vào phòng phẫu thuật, rút cuộc mới chống đỡ không nổi mà khóc lên. Tùy Tâm là người