Vô luận như thế nào, du lịch luôn là một chuyện giúp người ta rộng mở lòng dạ, tạm thời quên đi chuyện phiền muộn.
Trên máy bay Lạc Vĩ Vĩ còn như một con chim sợ cành cong, có chút gì đó gió thổi cỏ lay liền sợ hãi không thôi, đợi đến lúc đáp xuống lập tức đầy máu sống lại.
Mà hướng dẫn viên du lịch dẫn bọn họ đến khách sạn, thời điểm phân phòng, Lạc Vĩ Vĩ muốn ở cùng phòng với Tùy Tâm. Bởi vì cô cùng Tùy Tâm là bạn cùng phòng bốn năm, Tùy Tâm có thói hư tật xấu gì cô cũng đã quen. Cô dùng lý do này để khuyên chính mình, nhưng lại nghĩ đến mình và Lục Thi Duy từ sơ trung đến cao trung ở cùng nhau sáu năm, lý do này quá gượng ép.
Cuối cùng cô không phải không thừa nhận thật ra chính cô cũng có nhiều thói hư tật xấu, Tùy Tâm có thể chịu đựng cô, mà Lục Thi Duy không thể nhẫn nhịn. Nhưng đã quá muộn. Tùy Tâm đã kéo hành lý đến phòng đại mỹ nữ ở cách vách.
Lạc Vĩ Vĩ lập tức trà trộn vào phòng của những nhóm khác, một đại tỷ trong đó nói: " Vĩ Vĩ, sao em không ở cùng phòng với Tiểu Lục phòng em?"
Lạc Vĩ Vĩ cười nói: "Lưu tỷ, em muốn ở với chị."
Lưu tỷ nghe xong rất khó xử, nhíu mày nói: "Ôi chao em đến chậm rồi, chị vừa mới nói ở cùng lão Vương rồi."
"Như vậy ạ... Thật là đáng tiếc, vậy lần sau đi." Lạc Vĩ Vĩ vẫn đang cười nói.
Cô tiếp tục đi khắp hành lang, muốn đi tiếp xem còn phòng nào trống hay không, chỉ nghe thấy Lục Thi Duy tại phía sau gọi cô: "Lạc Vĩ Vĩ!"
Cô sẽ không để ý.
Lục Thi Duy lại gọi: "Bên kia đều là đàn ông rồi!"
Lạc Vĩ Vĩ mãnh liệt dừng bước lại. Trong đầu còn quanh quẩn giọng nói của Lục Thi Duy, Lục Thi Duy nói: "Lạc Vĩ Vĩ cậu đừng đi nữa, bên kia là phòng của đàn ông."
Lạc Vĩ Vĩ cuống quít xoay người, nơi xa Lục Thi Duy vẫy tay với cô, ánh mặt trời rơi xuống người Lục Thi Duy, cả người dường như phát sáng, gió nhẹ lay động tóc dài cùng làn váy trắng của Lục Thi Duy ... Không không không, đây không phải là Lục Thi Duy. Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, hết thảy lại khôi phục nguyên trạng.
Lục Thi Duy đứng trong hành lang nhìn Lạc Vĩ Vĩ ở đằng xa, nhìn cô đứng ngẩn ngơ tại chỗ, đồng nghiệp nam xung quanh nhao nhao nhìn cô muốn nói lại thôi. Lục Thi Duy đành phải cất bước đi đến chỗ Lạc Vĩ Vĩ, không nói hai lời mà nắm tay cô, lôi kéo cô trở về.
"Cậu cứ không muốn cùng một phòng với tôi à?" Lục Thi Duy hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ còn muốn dối trá mà giải thích một phen, Lục Thi Duy còn nói: "Tôi cũng không muốn."
"..."
Vậy bây giờ cậu đang làm gì đó? Lạc Vĩ Vĩ một bên không tình nguyện bị Lục Thi Duy kéo đi, một bên quay đầu liếc mắt.
"Cậu trợn mắt cũng phải phong tao như vậy à? Cẩn thận bị người khác hiểu lầm đó."
Lạc Vĩ Vĩ lúc này mới chú ý tới bên kia hành lang có một chàng trai xa lạ, đối diện các cô cười không có ý tốt. Cô vốn còn muốn giãy giụa một chút, hiện tại hoàn toàn không có ý nghĩ kia nữa, cô nắm chặt tay Lục Thi Duy, bước nhanh về phòng sau đó đóng cửa cẩn thận.
Kết quả vẫn là thỏa hiệp. Lạc Vĩ Vĩ thở dài một hơi, cùng nhà cùng đơn vị với Lục Thi Duy mỗi ngày chưa tính, ra ngoài cũng phải như hình với bóng, thật là muốn mạng người.
"Cậu ngủ bên trong hay bên ngoài?" Lục Thi Duy hỏi cô nằm giường nào.
Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng mà đáp lại: "Giường quá chật, ghép lại đi."
Nói xong hai người đều sửng sốt một chút.
Lục Thi Duy cố gắng che giấu bối rối trong mắt, cúi đầu dùng mắt liếc trộm vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ, chỉ thấy vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ rõ ràng đang ĐM mình tâm thần phân liệt hay sao lại nói mấy lời này chứ.
"Ô... Ý tôi là tùy ý." Lạc Vĩ Vĩ vô cùng ghét bỏ bản thân mình bây giờ, như thế nào không cãi nhau cùng không nói chuyện cẩn thận đây.
"Ghép lại đi."
Ầm —— Lạc Vĩ Vĩ bị chính cái túi mình vứt xuống đất làm vấp ngã.
xxxx
Ở khách sạn ăn cơm tối xong, một đoàn người được dẫn đến tháp Seoul, chỗ đó ngoại trừ có thể nhìn thấy cảnh đêm ra, nổi danh nhất vẫn là rào khóa tình yêu. Các cặp tình nhân từ các nơi trên thế giới, lúc này viết tên nhau hoặc lời tỏ tình lên khóa, sau đó lại ném chìa khóa đi, ngụ ý khóa lại tình yêu vĩnh hằng.
Người trong nước phần lớn có một bệnh chung, thời điểm du lịch theo đoàn, xuống xe liền chụp ảnh.
Lúc bọn họ đến địa diểm ngắm cảnh, tránh được các loại tự chụp, chụp nhóm, chụp cho nhau...
Tùy Tâm chốc lát cùng Lạc Vĩ Vĩ chụp một tấm, chốc lát lại chụp chung với Lục Thi Duy, chụp người xong lại chụp cảnh, loay hoay không biết trời đất
Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy chỉ nhìn bốn phía một cái, sau đó lại liếc nhau, hết sức ăn ý thở dài.
"Đều là gạt người." Lục Thi Duy có chút xem nhẹ nói.
Lạc Vĩ Vĩ gật gật đầu, không sai. Cô xoay người muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, ánh mắt ở ổ khóa bên hông Lục Thi Duy. Cô bỗng nhiên có ý nghĩ điên cuồng, tựa như cô đã từng cùng ai tới nơi này, cũng giống như đại đa số cặp đôi trên đời, hy vọng dùng phương thức này tìm nơi gửi gắm tình yêu.
Lục Thi Duy phát hiện sự khác thường của cô, xoay người ngăn trước người cô: "Cậu không chụp ảnh sao?"
"Không đâu, tôi sợ điện thoại sập nguồn."
"Là vì xấu quá hả?"
"... Bởi vì quá đẹp đó!"
"Ha ha ha."
"Ha ha cái rắm ấy!"
Chung quanh không hoàn toàn là khách du lịch ngoại quốc, cũng có số ít người Hàn Quốc, nói qua trông tương tự Hàn kịch nhưng lại không giống khẩu âm ngôn ngữ khác biệt. Biết rõ bọn họ không có khả năng nghe hiểu hai cô đang ồn ào cái gì, Lạc Vĩ Vĩ vẫn là vô cùng sĩ diện ra vẻ ưu nhã, mặt mỉm cười mà nhìn nơi xa.
Lục Thi Duy lại thở dài một hơi.
"Đi thôi đi thôi, chúng ta đi xem gấu teddy." Tùy Tâm chụp ảnh xong, liền không còn hứng thú với chỗ này. Vốn là, trải qua những chuyện kia, cô đã không còn tin vào tinh yêu nữa. Lời ngon tiếng ngọt tuy