Chuyện thế gian, tàn nhẫn đến nỗi khiến con người ta cảm giác buồn cười buồn cười.
Linh hồn Lạc Vĩ Vĩ như rời khỏi phòng lãnh đạo, trong nháy mắt từ thiên đường ngã xuống đáy cốc, tâm tình của cô phức tạp không nói nên lời. Ngẫm lại những nỗ lực của bản thân mình, ban đầu chịu đựng chê trách, vững vàng từng bước một đi đến ngày hôm nay. Bắt tay vào làm rất không dễ dàng, hủy diệt lại dễ như ăn cháo. Trong nháy mắt tất cả ấm ức đều xông lên đầu, gần như nhịn không được muốn rơi nước mắt. Nhưng cô cuối cùng vẫn là sĩ diện, muốn khóc cũng muốn phân rõ địa điểm.
Trước đó lãnh đạo một chút tin tức cũng không tiết lộ cho cô, nhưng cô không trách lãnh đạo, biết muộn một ngày cũng đỡ khổ sở một ngày. Hơn nữa cô hiểu được băn khoăn của lãnh đạo, bình ổn tinh thần cẩn thận suy nghĩ một chút, tình trạng của lãnh đạo cũng chưa hẳn là tốt hơn. Tập đoàn mới thành lập một công ty, điều lãnh đạo đi qua chịu trách nhiệm tài chính, rõ ràng là thăng lên một cấp, không gian phát triển tương đối lớn, nhưng tương lai công ty mới ai cũng khó mà nói được.
Lạc Vĩ Vĩ trở lại văn phòng đầu tiên tìm được đại mỹ nữ: "Buổi tối đặt khách sạn, Hoàng tỷ..." Nói nói cô lại nhịn không được thở dài, dù sao làm cộng sự lâu như vậy, lãnh đạo lại đối tốt với cô, cô không riêng gì là chuyện của mình khổ sở, cũng là bởi vì cô chưa hẳn có thể lại có vận khí tốt gặp được lãnh đạo tốt như thế.
Đại mỹ nữ hiểu rõ gật đầu, dường như sợ cô nói xong sẽ khóc, "Chị biết rồi, giao cho chị." Trên thực tế sau khi Lạc Vĩ Vĩ đi ra ngoài, tin tức này đã ở văn phòng truyền ra. Trong lòng mọi người cũng không tốt được, nhất là mấy người lớn tuổi, đều là lãnh đạo một tay mang ra ngoài. Ở trong cái hoàn cảnh này lâu rồi, bọn họ so với những người khác càng hiểu được cái gì gọi là nhân tẩu trà lương khúc chung nhân tán (*), đồng thời cũng khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi đối với tương lai của mình. Ai cũng không biết lãnh đạo mới là người như thế nào, tất cả công tác, tính cách mài giũa lại phải bắt đầu lại.
(*) Nhâu tẩu trà lương, khúc chung nhân tán (人走茶凉曲终人散): Người đi trà lạnh, nhạc hết người đi, ý nói lòng người dễ thay.
Tan vỡ không chỉ có một mình Lạc Vĩ Vĩ.
Buổi chiều bữa tiệc tạm biệt lãnh đạo mới khéo hiểu lòng người nên không có tham gia, mọi người vốn muốn chúc mừng Hoàng tỷ thăng chức, nhưng chủ đề trò chuyện một chút liền thay đổi trầm trọng. Rượu càng uống càng nhiều, lời nói càng nói càng thiếu.
Hoàng tỷ cùng Lạc Vĩ Vĩ nói: "Bằng không em đi với chị đi? Ở công ty mới vất vả hai năm, so với ở chỗ này thăng chức nhanh hơn."
Lạc Vĩ Vĩ không có trả lời ngay, mà trước tiên rót cho lãnh đạo một ly rượu, cảm tạ lãnh đạo ngày thường cô có thể lặp đi lặp lại trên một giờ đồng hồ, nhưng giờ phút này cô cái gì cũng nói không nên lời. Cô nhìn thoáng qua Lục Thi Duy, Lục Thi Duy đang rót nước ấm cho Tùy Tâm.
Lãnh đạo nói tiếp: "Em cân nhắc một chút, không cần phải trả lời chị bây giờ."
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng trả lời: "Sếp, hết thảy đều ở trong rượu rồi." Nói xong nâng ly uống sạch nửa ly rượu trắng còn thừa kia, "Bây giờ em không thể đi."
Lãnh đạo cũng không miễn cưỡng, chỉ thở dài: "Vĩ Vĩ à, chị cảm thấy em rất đáng tiếc." Nếu như chuyện có thể phát triển theo nguyện vọng của bọn cô, Lạc Vĩ Vĩ thuận lý thành chương có thể thăng chức, chẳng qua ai cũng không ngờ tới sẽ biến thành như hiện tại.
Lạc Vĩ Vĩ đắng chát cười cười, muốn trách chỉ có thể trách vận khí không tốt mà thôi.
Hai người không hẹn mà cùng mà thở dài, dường như cũng có chút không muốn, dường như cũng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại lắng đọng xuống dưới, không nói thêm gì.
Lạc Vĩ Vĩ không quen tình cảnh ly biệt, quá mức thương cảm, một chút cũng không hợp với cô. Cô quen chọc lãnh đạo vui vẻ, lúc này muốn cho cô nói chút lời chua chát cô ngược lại nói không được. Thời điểm mọi người lưu luyến chia tay lãnh đạo, cô chỉ là một mình cúi đầu uống rượu giải sầu.
Chín giờ tối, mọi người liền giải tán. Lạc Vĩ Vĩ nói: "Sếp, em đưa chị về." Tựa như mỗi lần trước đây, Lạc Vĩ Vĩ luôn đưa lãnh đạo về nhà trước rồi mới về nhà.
Lãnh đạo lại lắc đầu nói: "Chị bắt xe về, em cũng uống không ít, đừng lái xe."
Lạc Vĩ Vĩ không kiên trì nữa, nhưng vẫn đưa lãnh đạo lên xe taxi.
"Vĩ Vĩ, có chuyện gì gọi điện cho chị."
"Được."
Nhìn xe taxi biến mất ở đầu kia của con phố, tâm tình Lạc Vĩ Vĩ càng thêm chán nản. Trước kia tốt xấu có Hoàng tỷ ở đây, hiện tại chỉ có mình cô, bởi vì lãnh đạo mới là đàn ông, cho nên cô không có khả năng như hình với bóng như với Hoàng tỷ được. Vì sao loại chuyện này hết lần này tới lần khác gọi cô vậy chứ? Vì sao nhân sinh của cô không thể hơi như ý một chút sao? Lạc Vĩ Vĩ nghĩ mãi mà không rõ, rồi lại không thể nào oán giận.
Tùy Tâm cùng Lục Thi Duy đưa đồng ngiệp khác lên xe xong trở về tìm Lạc Vĩ Vĩ, "Ừ đi rồi à?" Tùy Tâm hỏi.
"Ừ. Tùy Tâm, đến quán bar uống với mình đi." Lạc Vĩ Vĩ nói.
"Hả? Còn uống?" Tùy Tâm tự biết mình tửu lượng hữu hạn cùng không có bao nhiêu, hơn nữa Lạc Vĩ Vĩ đã uống rất nhiều, ngày mai không muốn đi làm sao?
Lục Thi Duy biết rõ trong lòng Lạc Vĩ Vĩ khó chịu, nếu bình thường đã sớm ngăn cản bọn cô, còn lần này nàng chỉ lục chìa khóa xe trong túi áo khoác Lạc Vĩ Vĩ, sau đó nói: "Đi thôi, hôm nay tôi lái xe."
Trên đường Lạc Vĩ Vĩ xuống xe mua hai két bia cùng một thùng Toàn Gia của một ông cụ, Tùy Tâm nhìn điệu bộ này là muốn uống nhiều lắm, vì vậy vô cùng sáng suốt mà gọi và nhà nói qua đêm ở ngoài trước. Tùy Tâm thích uống rượu, nhưng mà uống xong rượu trắng rồi uống bia nữa, cô đoán chừng mình khẳng định phải say đến bất tỉnh nhân sự.
Trên đường Lạc Vĩ Vĩ vẫn chìm trong ưu thương vô tận không thể tự thoát ra được, Lục Thi Duy chuyên tâm nhìn đường cũng không nói gì, Tùy Tâm chỉ nhìn chỗ rượu kia thôi đã bắt đầu cháng váng đầu rồi.
"Hai người các cậu có thể nói chuyện một chút hay không?"
"Nói cái