Không biết có phải vì gọi cho Liêu Kiệt cú điện thoại kia hay không, nhường Lạc Vĩ Vĩ nhớ tới lúc trước, cả buổi tối cô đều mơ thấy cuộc sống đại học ngày đó.
Trong mơ là ngay hôm báo danh, ba cô cố ý lái xe đưa cô đến trường, mấy giờ đồng hồ ngồi trong xe, mẹ của cô chỉ cần vừa nghĩ tới đã bắt đầu nhắc: "Sao mày lại không nghe lời, báo danh trường như vậy, mày xem Tiểu Duy nhà người ta kìa ..."
Ba Vĩ Vĩ cắt lời mẹ Vĩ Vĩ: "Được rồi, cũng đã như vậy rồi, đừng nói nó nữa. Theo tôi thấy chỗ nào cũng như nhau cả thôi, học tốt bài học là được rồi."
Trong mơ, Lạc Vĩ Vĩ không thấy rõ biểu hiện của mình, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có tắc nghẽn khó chịu.
Lúc tới nơi đã là xế chiều, chuẩn bị bắt tay sắp xếp, mẹ Vĩ Vĩ giúp cô trải ga giường, một bên trải một bên dạy cô, chính là lúc này, một mình Tùy Tâm đem hành lý đơn giản đi vào.
Lạc Vĩ Vĩ mỉm cười chào hỏi Tùy Tâm: "Tôi là Lạc Vĩ Vĩ, người Hồ thành, cậu đây là?"
Tùy Tâm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp: "À. Tôi là Tùy Tâm."
"Sao chỉ có mình cậu vậy?"
"Đi học thôi mà, không cần phải huy động nhân lực như vậy?"
Mẹ Vĩ Vĩ nói: "Nhìn con nhà người ta tự lập như vậy, Lạc Vĩ Vĩ con lúc nào mới chịu trưởng thành đây!"
Lúc đó Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy ở chung với Tùy Tâm không tốt lắm, nhưng không có để trong lòng, liếc mắt nhìn bên ngoài trời đã tối, muốn cùng ba mẹ đi ăn một bữa cơm, sau đó tìm một khách sạn cho họ ở lại. Bỗng dưng xa nhà, nói thật cô cũng có chút không nỡ, vì vậy mắt rưng rưng muốn vươn tay ra ôm lấy ba mẹ, muốn làm nũng một lần.
Chẳng qua là cô vừa vươn tay, mẹ Vĩ Vĩ bỗng nhiên nhìn về phía ba Vĩ Vĩ nói: "Được rồi, đều thu xếp xong, không có chuyện gì nữa, hai ta đi thôi."
Lạc Vĩ Vĩ: "..."
Ba Vĩ Vĩ đáp ứng: "Ừm, bây giờ đi, trước mười hai giờ có thể về đến nhà."
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng giữ bọn họ lại: "Không cùng ăn một bữa cơm sao?"
"Không ăn, con tốt nhất nên sửa sang lại hành lý lại một chút." Mẹ Vĩ Vĩ nói xong đã đi ra ngoài, ba Vĩ Vĩ đành phải bước nhanh đi theo.
Lạc Vĩ Vĩ đưa bọn họ đến dưới lầu, nghĩ thầm hai người đem con ném đi sao? Con còn chưa ăn cơm, con đang đói đây nè! Vì vậy còn nói: "Vậy hai người đi ăn tối với con không được sao?"
Lúc này mẹ Vĩ Vĩ nhìn thấy Tùy Tâm từ trên lầu ký túc đi xuống, "Vĩ Vĩ, con nhìn kìa, bạn cùng phòng con xuống lầu kìa."
Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ quay đầu nhìn, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa xe cạch cạch, lúc quay đầu lại, ba mẹ cô đã lái xe rời đi rồi.
Rút cuộc là đối với cô không có nhiều đầy...
Lạc Vĩ Vĩ đành phải đi tìm Tùy Tâm, "Tùy Tâm, đi ăn cơm không?"
Tùy Tâm nói: "Cậu đi đi, tôi còn có việc."
Lạc Vĩ Vĩ cô đơn mà ồ một tiếng, bỗng nhiên rất nhớ Lục Thi Duy. Bởi vì cô rất ghét ăn cơm một mình, nếu như có Lục Thi Duy ở đây, cô cũng không cần một mình...
Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, Lạc Vĩ Vĩ mở choàng mắt, không thể hiểu nổi, nhớ tới Lục Thi Duy.
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ bị đồng hồ báo thức réo mấy lần, vẫn co rúc ở trong chăn không chịu chui ra. Nếu như hỏi cô yếu thích nhất cái gì trên đời này, chỉ sợ trừ đồ ăn, chính là ổ chăn rồi.
7:30 đồng hồ báo thức lại vang lên một lần, dù cho cô không tình nguyện, cũng không thể không rời khỏi ổ chăn yêu quý. Hôm nay là ngày đầu tiên Tùy Tâm đến phòng cô báo danh, nếu cô đến muộn, Tùy Tâm khẳng định sẽ oán trách cô.
Vội vàng đi ra ngoài khởi động xe, đài đang phát thần khúc, Lạc Vĩ Vĩ nghe xong vội vàng chuyển kênh. Sáng sớm liền kinh hãi, liên tiếp đổi mấy kênh, đều không có một tiết mục nghiêm chỉnh nào, cô dứt khoát tắt cái đài đi.
Lúc sắp đến chỗ làm, bỗng nhiên phía trước xảy ra tai nạn xe, cô bị ép ngăn ở trên đường.
Hai mươi phút sau, con đường mới thông, Lạc Vĩ Vĩ cũng đã đến trễ.
Cô cho rằng lúc đi vào điều đầu tiên nhận được sẽ là ánh mắt xem thường của Tùy Tâm, thế nhưng, sau khi cô đi vào, nhìn về chỗ đối diện bàn làm việc của mình, ban đầu thuộc về thủ quỹ Trịnh nghỉ sinh, trông thấy cũng không phải mặt Tùy Tâm. Tâm tình của cô có chút không bình tĩnh.
Lúc này Tùy Tâm từ chỗ khác đi tới, vỗ vỗ Lạc Vĩ Vĩ đang ngây người: "Sao bây giờ cậu mới đến?"
Lạc Vĩ Vĩ chỉ chỉ vị trí đối diện mình, giải đáp thắc mắc nói: "Sao cậu không ngồi chỗ kia?"
Tùy Tâm tự nhủ: "Lãnh đạo sắp xếp mình ngồi đó." Tiếp theo thuận tay chỉ vị trí gần cửa sổ, cách Lạc Vĩ Vĩ một vị trí làm việc. "Có quan hệ gì sao?"
Lạc Vĩ Vĩ lại liếc mắt nhìn bàn làm việc đối diện mình, lắc đầu: "Được rồi, ngồi gần cũng không thể làm việc cho tốt được." Thế nhưng... Tình huống vào lúc này, đều muốn làm việc cho tốt cũng là có chút điểm khó khăn.
Tùy Tâm gật đầu đồng ý, "Mình cũng cảm thấy..."
Hai người nói chuyện, Lạc Vĩ Vĩ mắt sắc trông thấy Hoàng tỷ từ văn phòng đi ra, tranh thủ thời gian cười đùa tí tửng mà chào hỏi: "Chào buổi sáng, trưởng phòng."
Hoàng tỷ cười nhạt trả một câu: "Chào buổi sáng." Trông thấy Tùy Tâm bên cạnh, lại nói với Lạc Vĩ Vĩ: "Gặp đồng nghiệp mới rồi à? Vừa rồi có giới thiệu qua với mọi người, Tùy Tâm, còn có..."
Lạc