Bóng Hình Tội Lỗi

Hai đầu tội lỗi (2)


trước sau

Lý Trạch Phân theo xe chở thi thể trở về Trung tâm Giám định Tư pháp để tiến hành giải phẫu, còn đám người Lan Khâm vẫn ở lại hiện trường tiếp tục điều tra. Chuyện kiểm tra địa điểm vứt xác cơ bản đã gần xong, họ lần theo dấu vết của vali để lại trên mặt cỏ đi thẳng lên núi, đến tận cạnh hàng rào bảo vệ của cao tốc Tây Kinh.

Mang khẩu trang vừa leo núi vừa làm việc thật sự rất mệt, khi vừa đến đích, Mao Lệ lập tức giật khẩu trang xuống thở hổn hển vài hơi rồi mới nói nên lời: “Chắc là xung quanh khu vực này rồi.” Nói rồi, chị ta chỉ vào làn xe khẩn cấp bên đầu kia hàng rào.

“Chiếc vali đó là quả bóng da hay sao chứ, lăn xa được đến thế cơ á?” Trương Trác Bân chống hông thở phì phò, mắng một câu, “Con dốc chết tiệt, bên trên còn có đường cao tốc nữa chứ, không hiểu lúc xây nó mấy người đó nghĩ gì! Không sợ có xe đâm vào hàng rào rơi xuống núi sao, chết người như chơi ấy chứ!”

“Bởi vậy dù đoạn đường này không uốn dốc nhưng vẫn giới hạn tốc độ là 80km/h đấy.” Phương Uy đáp lời, “Nhưng cũng không mấy ai tuân thủ theo.”

“Đã phán đoán được thời gian vứt xác chưa?” Lan Khâm không nói tiếp chủ đề này, chỉ quay lại hỏi Mao Lệ.

“Sáng ngày 20 tháng 9 có một trận mưa to,” Mao Lệ đáp, “So sánh với vết lăn rõ ràng trên cỏ thì hẳn là thi thể được vứt sau con mưa đó. Dựa theo sức nặng của vali, độ nông sâu của dấu vết, thời gian để cỏ khô thì có thể thu nhỏ phạm vi vào khoảng từ ngày 24 tháng 9 đến ngày 28 tháng 9.”

“Đến tận 4 ngày cơ à,” Trương Trác Bân thở dài nhìn sang  đường cao tốc, “Xe cộ đi ngang qua đây không mấy trăm thì cũng mấy nghìn, điều tra từng chiếc thì mệt chết mất. Camera gần đây nhất là ở đâu ấy nhỉ?”

Phương Uy nhìn sổ tay: “Một chiếc ở lối vào cách đây 5 km, một chiếc ở đường hầm phía trước. Đã liên hệ với bên cảnh sát giao thông rồi, Tiểu Tiêu sẽ bắt tay vào điều tra ngay sau khi thu được video.”

“Ừ.” Lan Khâm gật đầu, “Vừa hay bên kia cũng xong rồi, hai vợ chồng kia nói thật, họ dừng xe ở, cọc và đồ ăn nước uống đều ở trong xe, có nhân chứng và video giám sát. Còn về phần danh tính của người chết…” Vừa nói anh vừa nhìn sang Phương Uy.

“Đã xác minh ở Cục quản lý Xuất nhập cảnh rồi.” Phương Uy trả lời, “Người chết đúng là Monica Garcia, ngày 3 tháng 9 nhập cảnh từ sân bay Tây Kinh, địa chỉ tạm trú trong nước là một căn hộ ở vùng ngoại ô Nam Thành. Thuê qua dịch vụ thuê phòng trên trang web Lovelytrip, có hợp đồng hợp pháp. Người sở hữu căn hộ đó đang ở Quảng Châu, bình thường đều để chìa khóa trong vali mật mã ở cửa ra vào, khách thuê sẽ được cung cấp mật mã rồi tự đặt lại sau khi hợp đồng kết thúc. Công việc quét dọn căn hộ do một nhân viên làm theo giờ đảm nhiệm, người này sẽ dọn dẹp sau khi khách rời đi.”

“Monica Garcia là một nhân viên làm trong ngành truyền thông, có vẻ như lần này đến Đường Quốc là để thu thập tài liệu sống về Đại hội khí tượng thế giới. Hộ chiếu du lịch của cô ta có kỳ hạn là 45 ngày, thời gian thuê căn hộ cũng là từ ngày 3 tháng 9 đến ngày 15 tháng 10, vừa đúng lúc Đại hội kết thúc. Còn về phần lịch sử nhập cảnh thì năm 2003 cô ta đã đến Đường Quốc với tư cách một sinh viên trao đổi, nhưng lúc đó chỉ đến Lạc Dương, học ở Đại học Nữ hoàng 6 tháng, còn vượt qua kỳ thi HSK* 4 nữa.”

(*) HSK là chứng chỉ tiếng Trung bao gồm 6 cấp độ, cao nhất là cấp 6, thấp nhất là cấp 1. HSK cấp 4 nếu tham chiếu với ngôn ngữ Châu Âu (CEF) thì khoảng B2.

“Đã có lệnh khám xét căn hộ kia chưa?” Lan Khâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 5 giờ chiều rồi.

Phương Uy: “Vừa có đây, anh muốn đến thẳng đó xem không, chỉ cách chỗ này nửa tiếng đi xe thôi.”

“Anh đi với tôi một chuyến đi, chỗ này giao lại cho anh Trương và Mao Lệ.”

“Được.”

———

Nếu không kẹt xe thì đi từ hiện trường vứt xác đến căn hộ kia chỉ mất nửa tiếng, nhưng tiếc là lúc hai người từ đỉnh núi xuống đã là giờ tan tầm. Thời gian chỉ 5 giờ 40, vậy mà còn cách chỗ muốn đến tận 10km, tình huống này không phải khẩn cấp nên khó có thể gắn còi báo động, làm vậy sẽ khiến người dân hoảng sợ. Vì vậy họ chỉ có thể ngồi trong xe vừa chờ vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Lúc Lan Khâm đang ngáp đến cái thứ 10 thì điện thoại anh đột nhiên vang lên. Người gọi đến là Lý Trạch Phân, có vẻ như đã giải phẫu xong nên cô gọi điện để báo cáo.

Lan Khâm lau sạch nước bọt rồi nhìn sang Phương Uy đang lái xe bên cạnh, kết nối điện thoại với loa bluetooth trên xe rồi nhận điện thoại.

“Đội trưởng Lan.” Quả nhiên giọng nói mềm mại của Lý Trạch Phân vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ừ, kiểm tra thi thể xong rồi à?”

“Xong rồi.” Lý Trạch Phân dừng một chút, hình như là nghe thấy tạp âm đầu dây bên kia, “Đội trưởng Lan đang lái xe à?”

“Anh Phương của cô đang lái, chúng tôi đang trên đường đến nơi nạn nhân sống. Không sao đâu, cô cứ nói đi, tôi đang mở loa ngoài.” Lan Khâm biết Lý Trạch Phân đang lo ngại vi phạm luật giao thông.

“Được.” Lý Trạch Phân hắng giọng, “Thời gian tử vong là 6 ngày trước, từ giữa 5 giờ sáng tới 5 giờ chiều ngày 23 tháng 9. Nguyên nhân tử vong là do mất nước… Là chết khát. Theo vết thương và vết bẩn trên người nạn nhân thì có lẽ cô ấy đã bị nhốt trong một không gian kín. Những chất thải bài tiết đều dính trên người, phạm vi hoạt động bị hạn chế trong vòng 2 mét. Ít nhất  48 tiếng trước khi chết cô ấy không được cho ăn uống gì, trong cơ thể còn lưu lại một lượng rượu cực ít, có khả năng là trước khi bị nhốt cô ấy đã uống rất nhiều rượu. Rượu đẩy nhanh quá trình mất nước dẫn đến tử vong nhanh hơn bình thường.”

“Bị giam lại rồi chết khát sao? Ôi, phải hận người ta bao nhiêu mới có thể làm thế chứ.” Phương Uy không khỏi cảm thán.

“Thời gian tử vong là ngày 23 tháng 9, 48 tiếng trước đó không được uống nước, nói cách
khác,” Lan Khâm nghe xong báo cáo của Lý Trạch Phân liền bắt đầu phân tích, “Ít nhất cô ấy đã bị bắt cóc từ ngày 21 tháng 9, đúng không?”

“Tôi đã kiểm tra rồi, trước khi thi thể bị phát hiện thì đồn công an, Cục điều tra, Đại sứ quán đều không nhận được tin báo mất tích của người này.” Phương Uy nói, “Một mình cô ta đến Đường Quốc, căn cứ vào lịch sử điện thoại thì cô ấy cũng không liên lạc gì với người nhà, vậy nên mất tích gần 10 ngày cũng không có ai phát hiện ra. Lão Phùng đã đi kiểm tra quỹ tích của cô ta sau khi đến Đường Quốc rồi, để xem có thể xác minh được thời điểm bị bắt cóc không.”

“Về nơi giam giữ,” Lý Trạch Phân nói tiếp, “Chúng tôi đã thu thập được một ít tro trên vết bẩn ở quần áo và da của cô ta, đang đi xét nghiệm rồi. Tuy vẫn chưa có kết quả nhưng xem ra có lẽ đó là một nơi khô ráo, có trải thảm làm từ sợi terylen.”

“Nơi khô ráo, trải thảm terylen…” Lan Khâm trầm mặc như nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng vì không muốn để suy nghĩ chủ quan làm ảnh hưởng đến cuộc điều tra nên đành miễn cưỡng gạt đi.

“Còn nữa, dựa theo lát cắt thận và gan của người chết thì cô ta có thói quen uống rượu. Vì vậy,” Lý Trạch Phân suy nghĩ một chút, “Không loại trừ khả năng lượng rượu còn trong cơ thể là do chính cô ta uống vào.”

“Say rượu trong quán bar rồi bị người khác bắt cóc hả? Cũng có thể, dù sao cũng là một cô gái ngoại quốc có HSK 4.” Phương Uy ngay lập tức hiểu được ý của Lý Trạch Phân, “Trừ chuyện bị nhốt ra thì còn gì khác nữa không, ví dụ như cưỡng…” Đột nhiên nghĩ tới chuyện Lý Trạch Phân vẫn còn là nữ sinh, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên cũng hơi khó nói, tìm thật lâu cũng không tìm ra được  từ nào thích hợp.

“Trước khi chết không có dấu vết đã từng quan hệ tình dục.” Lý Trạch Phân rất bình tĩnh trả lời câu hỏi còn dở dang của anh ta.

“Không bị cưỡng bức mà lại chết khát. Trước kia đã từng tới Đường Quốc, vậy,” Phương Uy chuyển hướng suy nghĩ, “Vậy là giết người vì tình à? Hay báo thù? Hay đơn giản chỉ là giết người ngẫu nhiên thôi?”

“Giờ vẫn chưa phán đoán được, nhưng có lẽ phải chú ý đến chi tiết quán bar một chút, cần phải liên lạc với cả những bạn học của cô ta vào năm 2003.” Lan Khâm vừa nói vừa lấy sổ ghi chép ra viết vài chữ, sau đó vẽ một vòng tròn.

“Còn về chiếc vali kia,” Lý Trạch Phân nói tiếp, “Tôi vừa mới sang chỗ anh Lương xem thử, chiếc vali hẳn là của người chết, quần áo và vật dụng du lịch cá nhân đều ở trong đó. Nhãn hiệu của vali cho thấy chắc là mua ở nước Mỹ. Giờ đang xác minh lại với sân bay Tây Kinh, vali 33 inch thuộc về hàng hóa vận chuyển vượt qua quy cách nên có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”

“Dùng vali của mình sao?” Phương Uy biết rõ nếu như chỉ đơn giản là bắt cóc người từ quán bar thì không thể nào lấy được chiếc vali đáng lẽ phải ở căn hộ kia được. Nói cách khác…

Phương Uy cùng Lan Khâm liếc nhau một cái.

Xem ra, chuyến đi này của bọn họ đã chuyển từ khám xét nhà nạn nhân sang điều tra tìm kiếm hiện trường gây án đầu tiên rồi.

———

Hai người không lấy mật mã từ chủ nhà mà dùng một chiếc chìa khóa mở cửa căn hộ, vừa cầm súng xông vào đã có mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, trong đó còn có mùi khai của nước tiểu và mùi phân thối. Nhưng dù sao họ cũng là cảnh sát hình sự, Lan Khâm lên tầng trên, Phương Uy phụ trách tầng dưới, cả hai cố chịu mùi hương tanh tưởi kia kiểm tra vài vòng trong căn hộ 2 tầng, xác định không có nguy hiểm gì mới cất súng đi, đứng cạnh đống hỗn hợp phân, nước tiểu và máu rồi bấm điện thoại gọi cho đội kỹ thuật.

Trong lúc chờ đội kỹ thuật từ đỉnh núi chạy tới, hai người đồng loạt bước ra khỏi cửa hít thở vài hơi để rửa phổi, sau đó đứng từ xa quan sát trong và ngoài căn hộ.

Tuy đây là vùng ngoại ô của thành phố Trường An nhưng cũng là một khu nhà giàu. Chung quanh là một màu xanh đồng đều, căn hộ trái phải  không quá 3 tầng, mỗi căn đều có một sân vườn nhỏ hoặc sân sau phía ngoài. Không có tòa nhà, không xô bồ, không xa hoa trụy lạc, hoàn toàn khác xa với sự “cao cấp” và “sang chảnh” trong nội thành.

“Dọc đường đi trừ những camera đo tốc độ thì hình như không có camera giám sát nào cả.” Phương Uy nói, “Xung quanh căn hộ này có vẻ cũng không có.”

“Nghe nói vài căn hộ trong khu này đều dùng để cho thuê, có lẽ là sợ khách khiếu nại vì bị xâm phạm quyền riêng tư các thứ nên không gắn camera.” Lan Khâm thở dài, “Xem ra chuyện điều tra gặp rắc rối rồi, hai nhà cách nhau khoảng hơn 10 mét, xung quanh còn có hàng rào và cây cối um tùm, chưa chắc đã có ai thấy được gì. Nếu hung thủ không vứt xác thì e là đến khi hợp đồng thuê nhà mãn hạn mới có thể phát hiện ra thi thể ấy. Không ngờ Trường An đất chật người đông lại có một nơi yên tĩnh thế này.”

“Còn không phải sao? Người có tiền không phải giàu ở chỗ có bao nhiêu nhà, đất rộng thế nào, mà giàu ở chỗ có thể mở ra được một “miền quê” giữa phố xá đông đúc đấy. Đội trưởng Lan, anh đoán xem tiền thuê nhà ở đây là bao nhiêu? Một tháng tiền lương của chúng ta liệu có ở được 1 tuần không nhỉ? Nạn nhân của chúng ta nhìn cũng không giống như người có tiền.”

“Vậy anh phải xem tỷ giá của Đường Quốc nữa. Hơn nữa nhiều căn hộ có giảm giá cho người ngoại quốc, như ký túc xá cho sinh viên ấy, 1 phòng 8 người, phòng đơn cho du học sinh ở một mình còn có thể so sánh với khách sạn 4 sao đấy.”

“Ài, lòng hiếu khách chết tiệt này, truyền thống đạo đức cũng quá tốt rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện