* Núi Thiên Long: tên một ngọn núi di tích nổi tiếng ở thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây.
Chiêm Đài im lặng hồi lâu.
Phương Lam lấy làm lạ, bèn quay đầu nhìn cậu, thì thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc hiếm thấy, ánh mắt chăm chú dừng ở bể bơi vô cực đen thẫm sau lưng Trương Yến, như đang suy nghĩ điều gì đó đến xuất thần.
Cô bỗng cảm thấy hoang mang, liền kéo nhẹ vạt áo của cậu, đưa mắt hỏi: “Sao vậy?”
Chiêm Đài chợt hoàn hồn, quay sang nở nụ cười tươi với cô, vẻ mặt điềm nhiên như không, còn cất giọng sang sảng: “Lấy đâu ra nhiều kẻ đứng sau lưng thế? Chẳng lẽ Trương Yên không thể tự điều tra chân tướng cái chết của em trai cô ta, từ đó lần ra manh mối, tìm được Vu Minh sao?”
“Cô ta đã quyết tâm, thì luôn có thể tìm đủ mọi cách lẻn vào cuộc sống của Vu Minh.”
Cậu cười mỉa: “Con người ta sống trên đời, có quá nhiều khả năng gặp phải nguy hiểm và bất trắc nhiều.”
“Đi đường thì gặp mấy kẻ phóng nhanh vượt ẩu gây tai nạn chết người.
Đi trên vỉa hè thì có chậu hoa từ đâu rơi trúng đầu chết.
Về đến nhà, cũng có thể gặp phải hàng xóm ngu dốt, vô văn hóa, đốt vàng mã ở hành lang, khiến mình chết vì ngộ độc khí CO.”
Cậu ngẩng đầu lên, cảm khái nói: “Sinh mệnh mỏng manh biết bao… Với hầu hết mọi người mà nói, được sống bình an cả đời, đã là điều hạnh phúc và viên mãn không gì bằng.”
“Trương Yên mất bao nhiêu công sức thăm dò thói quen sinh hoạt của Vu Minh.
Sau khi phát hiện hắn thường xuyên đến khách sạn Venice tập gym, cô ta bèn xin vào khách sạn làm nhân viên vệ sinh.”
“Tuy chỉ là nhân viên quét dọn, nhưng lại có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn.
Từ phòng thay đồ đến bể bơi, cô ta lặng lẽ xuất hiện ở đâu cũng sẽ không gây quá nhiều sự chú ý, chỉ cần chờ cơ hội ra tay với hắn là được.”
“Nhưng thể lực của phụ nữ vốn đã không bằng được đàn ông, nếu Trương Yên muốn ra tay với Vu Minh thì sẽ phải xử lý thi thể to lớn của hắn.
Sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô ta nghĩ tới chỗ tuyệt diệu của bể bơi này.”
“Vừa có thể giết người, vừa có thể phanh thây ở đây.
Xong xuôi mọi việc, cô ta lại xả nước mới vào bể, xóa sạch mọi chứng cứ.”
“Vu Minh trả thù Trương Yên bằng cách dùng cảm giác đau ảo, buộc cô ta phải chặt đứt bàn tay trái của chính mình.” Chiêm Đài nói tiếp, “Hắn hận cô ta đến tột độ, ngập tràn sát khí, chỉ chặt mỗi bàn tay sao có thể giải hết nỗi hận trong lòng hắn.
Mảnh hồn sót lại của hắn dần xâm chiếm ý thức Trương Yên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô ta bị mê hoặc bởi cơn đau ảo, mua sơn móng tay màu đỏ về, sơn tỉ mỉ từng móng tay, còn cẩn thận dưỡng da tay, biến một đôi bàn tay thô ráp ngăm đen, trở nên xinh đẹp chưa từng có.”
“Và, trong thời khắc bàn tay đẹp đẽ nhất, Vu Minh ám vào cô ta, gây ra cảm giác đau ảo, khiến cô ta đau đớn đến mức tự chặt đứt bàn tay trái của mình.
Sau đó, dưới sự điều khiển của linh hồn hắn, Trương Yên còn chặt bàn tay thành từng khúc, chấm dứt hoàn toàn hi vọng nối chi của của cô ta.”
“Cùng một con dao, cùng một kỹ thuật, hồn của Vu Minh đã điều khiển Trương Yên tự chặt nhỏ bàn tay của cô ta, y như cách cô ta đã phanh thây hắn trước đó không lâu.”
Chiêm Đài nói một cách chắc nịch, rồi bước tới và ngồi xổm trước Trương Yên.
Mặt cô ta tái mét, sắc mặt hoảng hốt.
“Thi thể Vu Minh ở đâu?” Cậu rút ra một lá bùa vàng, khẽ vẩy trong gió.
Ngọn lửa màu xanh lam bùng lên, lá bùa nhanh chóng hóa thành một dúm tro màu xám.
Đầu ngón tay của Chiêm Đài chấm vào tro bùa, rồi khẽ quệt lên huyên Bạch Cốt.
Tiếp theo, cậu áp nó lên trán Trương Yên, ấn đường của cô ta như bốc lên một màn sương đen.
Trương Yên đang đờ đẫn đột nhiên ngẩng phắt đầu lên như con thỏ bị kinh sợ.
Chiêm Đài lập tức nắm cằm cô ta, hỏi: “Xác của Vu Minh ở đâu?”
Môi cô ta run run, gương mặt lạnh như băng, trong mắt viết đầy sợ hãi như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Chiêm Đài giật thót trong lòng, toan duỗi tay ra, thì thấy phần da thịt trên trán của ta tiếp xúc với huyên Bạch Cốt đang rữa ra như kem bị tan chảy dưới mặt trời.
Chỉ trong vòng chưa đầy mười mấy giây, Trương Yên vừa rồi còn đứng trước mặt họ với vẻ kỳ quái, bỗng tan rã giống như cây nến tan chảy bởi ngọn lửa hừng hực, sáp nến màu trắng tụ thành một đống dưới chân cậu.
“Xác sáp bọc da người!” Phương Lam cả kinh kêu lên và nhìn Chiêm Đài.
Cậu