*Bãi Cóc là tên một ngôi làng nằm ở ngoại ô phía đông huyện Tả Quyền, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Hơi nước trắng xóa bốc lên cuồn cuộn, như có một màn sương mù dày đặc bao trùm lên tất cả họ, khiến họ không nhìn thấy được gì.
Phương Lam đứng sát Chiêm Đài, và cảm nhận rõ ràng độ ấm từ ngọn lửa bập bùng trên tay cậu.
Cô biết cậu đứng ngay bên cạnh cô, cho dù tầm nhìn có mờ mịt, nhưng lòng cô vẫn không hề hoảng loạn.
"Ngọn lửa của cậu bị dập tắt rồi." Phương Lam kề sát vào lưng Chiêm Đài, nhỏ giọng nói.
Ngọn lửa màu lam do cậu phóng ra, đánh thẳng vào xác sáp da người phía trước, nhưng dường như lại xuyên qua một quả cầu nước khổng lồ, rồi tắt ngúm.
Một lớp sương mù trắng bốc lên.
Khi màn sương dần tan, hai người đứng giữa cầu, và bị hơn mười hồn chết đuối có gương mặt vô cảm vây quanh.
Bọn chúng như vừa mới bò ra khỏi nước sông đen ngòm, người ngợm ướt đẫm, mái tóc ướt sũng nhỏ nước tí tách.
Trên đỉnh đầu bọn chúng có một quả cầu màu vàng nhạt đang bay lơ lửng, giống như…
"Vầng trăng.
Sao lại là vầng trăng?" Phương Lam vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.
Lòng Chiêm Đài chợt chùng xuống, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu mím chặt môi, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào những hồn chết đuối, căn chuẩn thời cơ để nói với Phương Lam: "Em mang theo vòng Càn Khôn bên người, đợi khi tôi tấn công thì em nhảy xuống cầu nhé, tuyệt đối không được do dự đâu đây.
Em nghe rõ chưa?”
Giọng nói của cậu hiếm khi nghiêm nghị như vậy.
Phương Lam khẽ nhướng mày, nâng cao tinh thần chiến đấu.
Cô nói: "Chẳng qua chỉ là vài tượng sáp mà thôi, sao địch lại được chúng ta? Sợ gì chứ?"
Cô là nghé con không sợ cọp, nhưng Chiêm Đài lại lo lắng vì biết rõ lợi hại ở đây.
Xác sáp da người đã thành hồn chết đuối, vong hồn không phải là thứ còn sống, huyên Bạch Cốt không có tác dụng với chúng.
Cậu vẫn luôn đủ tự tin chiến đấu với xác sáp bọc da người, là bởi cậy có ngọn lửa âm phủ cháy rừng rực hình con báo trên vai mình, có thể ngay lập tức làm xác sáp bọc da người tan chảy thành bãi bùn trên mặt đất.
Nhưng hiện giờ, đối phương đã có sự chuẩn bị, bọn họ đã biết ngọn lửa trong lòng bàn tay cậu có thể đánh đâu thắng đó, bèn dùng nước để khắc chế lửa, lấy nhu thắng cương.
Vào đêm Trung thu, làn nước dưới cầu Thất Khổng lăn tăn gợn sóng biếc.
Vòm cầu đã chia vầng trăng tròn vành vạnh thành nhiều bóng trăng.
Và, bóng trăng vàng nhạt đó lẽ ra nên dập dờn trong nước, thì bây giờ lại giống như một quả bóng nước được vớt ra khỏi hồ, treo lơ lửng trên đầu những xác sáp bọc da người.
Khi chiêm Đài phóng lửa tấn công, bóng trăng nước trên đỉnh đầu xác sáp bọc da người liền nứt ra một khe hở, nước hồ chảy xuống như thác, dập tắt ngọn lửa của cậu ngay tức thì, màn sương trắng theo đó mà bốc lên.
Bóng trăng hóa thành thực thể và được vớt ra khỏi hồ, đây là pháp thuật bí mật của Lao Sơn* với tên