*Ô Châu Mục Thấm: Thảo nguyên ôn đới ở Nội Mông.
Phương Lam cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của Chiêm Đài, hơi nóng hầm hập phả vào lòng bàn tay cô, dường như ngay cả cô cũng bắt đầu bùng cháy với cậu.
Thật lâu sau, cậu mới từ từ buông cô ra.
Trời đã nhá nhem tối, trên đỉnh đầu là dải ngân hà sáng lấp lánh.
Thảo nguyên bao la chìm vào bóng đêm khiến lòng người thấp thỏm, chỉ còn chút ánh sáng le lói hắt ra từ căn lều phía sau.
Không thể lùi cũng chẳng thể trốn tránh.
Mà muốn trốn thì cũng không có nơi để trốn.
Giữa thảo nguyên hoang vu nơi đây chỉ có hai người họ, cậu thanh niên nhã nhặn lịch thiệp ngày thường, lúc này như hóa thành con sói cô độc đầy tuyệt vọng, ánh mắt nhìn cô như hổ rình mồi.
Cậu không hề che giấu khát vọng trong ánh mắt.
Phương Lam yên lặng nhìn thẳng vào Chiêm Đài, và thấy rõ ý muốn chiếm hữu của cậu.
Chiêm Đài cũng nhìn vào mắt của cô, lại chậm rãi cúi người, luồn cánh tay xuống dưới khoeo chân cô rồi bế thốc cô lên.
Lều bạt màu trắng, phần nóc hơi mở rộng, bên ngoài lỗ hổng tròn tròn trên mái lều là bầu trời đen thẫm với vô vàn vì sao sáng.
Cô được đặt lên chiếc giường lớn dưới trời sao, gần như ngay lập tức chìm vào lớp chăn nệm mềm mại.
Chiêm Đài không cho cô thời gian để nhỏm dậy trốn tránh, cậu nhanh chóng nhoài người tới trước, cánh tay ngăm đen rắn chắc chống ở hai bên cạnh má cô.
Nụ hôn của cậu như một sự tôn thờ, thành kính mà dịu dàng.
Tuy nhiên, động tác trên tay lại mạnh mẽ và bạo dạn, vững vàng lướt dọc chiếc cổ thon của cô.
Cậu thận trọng từng bước chinh phục với khí thế như gió táp mưa rào, Phương Lam hoàn toàn đầu hàng trước sức mạnh vừa lỗ mãng vừa ấm áp ấy.
Cô như bước trên con đường dài tít tắp, lại như rơi vào cơn sóng to gió lớn đang tràn bờ.
Hai người chẳng khác nào hạt cát giữa thảo nguyên bát ngát này, như chiếc thuyền lênh đênh vượt sóng, trôi dạt theo con nước.
Phương Lam cố gắng giữ lại chút lý trí đã lộn xộn khôn tả, run rẩy xòe bàn tay che cái miệng đang làm loạn của cậu.
Ánh mắt cô ẩn giấu sự lo âu, vành mắt và gương mặt phớt hồng lộ vẻ do dự.
Cô khẽ hỏi cậu.
"Tôi...!tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu có biết không?"
Cậu như súng đã lên đạn, cơ thể căng cứng thể hiện sự kiềm chế nhẫn nhịn, bỗng nhiên bật cười thành tiếng khi nghe thấy cô hỏi như vậy.
"A Lam, nếu chuyện của chúng ta được viết thành tiểu thuyết, có lẽ phải đến mấy chục ngàn chữ ấy nhỉ? Độc giả đều biết em lớn hơn tôi năm tuổi, em bảo tôi có biết hay không nào? Hở?"
Cậu không muốn tiếp tục xao lãng vì điều này, bèn đẩy bàn tay cô ra, rồi cúi người xuống thấp.
"Lần đó tôi cởi quần áo giúp em, là lúc gặp phải vụ án xe buýt ma ám ở Trường Sa, A Lam có nhớ không?" Cậu thủ thỉ, giọng nói khàn khàn đầy mờ ám mang theo hơi thở triền miên ám muội, "Tôi cởi bộ trang phục kịch hoa cổ ma quái trên người em, lại mặc quần áo của tôi cho em.
Lúc đó, tôi không dám nhìn lâu, chỉ nhớ trông em trắng như mây, đôi chân dài miên man, đẹp tuyệt trần."
Bàn tay cậu vuốt ve phối hợp với lời nói, như đang họa theo dáng người cô.
Những ngọn đồi nhấp nhô trên đồng cỏ cùng với những dòng suối uốn lượn.
Đôi mắt cậu như nhóm lên ngọn lửa, chăm chú nhìn cô.
"Thật là đẹp..." Cậu như đang nói mơ: "A Lam có biết không, khi đó tôi đã từng tưởng tượng đến ngày hôm nay..."
Phương Lam đỏ mặt, nóng bừng cả người, vội mắng cậu để chữa thẹn: "Cậu dài dòng quá..."
Song, giọng điệu của cô lại như cô thiếu nữ chưa trải đời, hờn dỗi làm nũng với người yêu.
Quả nhiên Chiêm Đài lại khẽ cười, sống mũi cậu cọ nhẹ vào mặt cô, hơi thở ấm áp phất qua má cô.
"Nói ít để làm nhiều đúng không? Tôi hiểu rồi...!A Lam đang giục tôi nhanh lên đây mà..."
Ngay sau đó, cậu không tiếp tục cười đùa nữa.
Việc tốn sức lực nhất vào lúc này chính là nhẫn nhịn để có thể dịu dàng.
Sự kinh hãi mà cậu chưa từng trải qua, sự run rẩy mà cậu chưa từng cảm nhận, sự yếu đuối mà cậu chưa bao giờ bộc lộ, dường như đang tuôn ra qua trăm ngàn lỗ thủng trên cơ thể, theo mỗi cử động của cậu.
Giống như đôi cánh chim mới chào đời băng qua sấm sét.
Hay như lưỡi dao sắc tung hoành ngang dọc giữa biển cả mênh mông.
Dẫu cho thất bại ê chề, vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa; dù rằng đầu rơi máu chảy, vẫn u mê chẳng tỉnh ngộ.
Giữa thời buổi loạn lạc, ma quỷ lộng hành, cậu đã không còn nhớ rõ vào buổi ban sơ, vị anh hùng nào đã mở mang bờ cõi, mà chỉ biết rằng sắt thép khi trải qua tôi luyện đều bị nung chảy, tất cả sự kiêu ngạo và kiên