*Miếu Xa Công nằm ở quận Sa Điền, Hồng Kông, thờ Xa Công - người đã có công hộ tống vua Tống xuống phía nam lánh nạn khi đại quân Mông Cổ tràn qua biên giới.
Chiêm Đài cười chua chát trong lòng khi nghe cô nói đến thiêu thân lao vào lửa.
Nếu năm đó cô là thiêu thân lao vào lửa thì cậu bây giờ không phải thiêu thân sao?
Đều là kẻ rung động với người ta nhưng không được đáp lại.
Cậu mím môi, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của Phương Lam, rằng nếu Lục Ấu Khanh không chết, cô sẽ hoàn toàn hết hi vọng, không đi tìm anh nữa.
Chiêm Đài cụp mắt, đảo đi đảo lại một câu đến hàng nghìn lần trên đầu lưỡi mà không dám hỏi.
Nếu như Lục Ấu Khanh đã chết thì cô sẽ làm thế nào?
Phương Lam vẫn còn đắm chìm trong hồi ức, giọng nói có phần phiêu đãng: “Thời tiết tháng 7 ở Quảng Châu đã rất nóng nực, chúng tôi đi thẳng một mạch theo hướng tây đến Vân Nam, nơi cao nguyên cực kỳ mát mẻ.”
“Buổi tối ở Lệ Giang còn phải khoác thêm một chiếc áo khoác dày mới bớt lạnh.
Sau khi ăn xong, chúng tôi tản bộ dọc theo con đường lát đá, trở về khách sạn, vừa đi vừa nghe tiếng suối chảy róc rách hai bên đường, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.”
“Tôi và anh ấy ở chung một phòng, phòng chỉ có một giường, nên mọi người đều tưởng chúng tôi là một đôi.” Phương Lam khẽ cười thành tiếng, nhưng tiếng cười thật cô đơn làm sao, “Anh ấy không nói gì, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đứng ngoài ban công hóng gió.”
Cô nhìn bóng lưng Lục Ấu Khanh, bờ vai dài rộng, vòng eo thon gầy.
Anh hơi cúi người dựa vào thành lan can, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô cứ bồn chồn lo lắng, đến tận lúc bấy giờ vẫn băn khoăn chẳng hay rốt cuộc anh có bao nhiêu tình cảm đối với cô?
Nếu nói là anh không yêu cô, thì sao từ nhỏ đến lớn anh lại quan tâm, chu đáo và tâm lí, còn bầu bạn bên cô chưa từng rời xa.
Nhưng nếu nói là yêu, thì anh chưa bao giờ chủ động về mặt tình cảm.
Chỉ một lần này thôi.
Phương Lam cố nén nước mắt.
Cô chỉ cố gắng nốt lần cuối cùng này, mà liều chết đánh cược vì tình yêu của mình.
Nếu thất bại, cô sẽ xoay người rời đi một cách xinh đẹp, dù đau thấu tim cũng để anh được tự do.
Thấy Lục Ấu Khanh đẩy cánh cửa kính ban công ra và đi vào, cô liền từ trên giường ngồi dậy.
Người anh đã lạnh cóng, cô bèn đi tới nắm lấy tay anh và áp lên ngực, ủ ấm cho anh.
Cô muốn hỏi anh rằng anh có yêu cô không.
Phải cái, khi nói ra lại thành: “Em nghĩ, anh đến Thâm Quyến làm việc cũng tốt.
Có điều… chúng mình cưới nhau đi, được không anh?”
Đôi mắt cô sáng ngời long lanh, vẫn cố nén những giọt lệ chực trào ra, quật cường vô cùng.
Lục Ấu Khanh vuốt nhẹ tóc cô, nói: “Được”.
Anh đồng ý rất dứt khoát.
Có điều, trái tim cô vẫn lơ lửng, chơi vơi trên không trung cao hàng nghìn mét, như thể chỉ hơi bất cẩn là sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Suy cho cùng, anh vẫn chưa bao giờ nói yêu cô.
Chiêm Đài nhíu mày, không nhịn được mà rằng: “Nếu một người thật sự yêu cô thì sao lại không để cô biết điều đó? Trên thế giới này, lấy đâu ra lắm chiêu trò lạt mềm buộc chặt thế? Nào là không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm, nói thẳng toẹt ra chính là không yêu cô.”
Cậu vừa nói vừa nổi cáu: “Bình thường trông cô cũng không đến nỗi ngốc, sao lại u mê từng ấy năm không nhìn ra được vậy?”
Khi cậu nói dứt lời, sắc mặt vốn dĩ đã ủ dột của Phương Lam lại càng tái nhợt hơn.
Chiêm Đài cảm thấy hối hận, liền quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn gượng gạo an ủi cô: “Tôi biết anh ta tốt với cô.
Cơ mà, kiểu tốt đó phần hơn là sự quân tâm giữa những người thân với nhau.”
Cô đã thiếu vắng hơi ấm gia đình nhiều năm, vì thế, lại càng trân trọng khi gặp được sự ấm áp.
Song, Chiêm Đài chỉ khịt mũi, cảm thấy Lục Ấu Khanh giống như cái điều hòa không khí trung tâm, ấm áp với tất cả mọi người, huống hồ Phương Lam còn cùng anh lớn lên từ tấm bé.
Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán thì chắc chắn sẽ gây ra họa.
Lục Ấu Khanh lằng nhằng không dứt khoát, đã trói chặt trái tim của Phương Lam.
Đến lúc nhận ra bản thân sắp bị trói buộc cả đời bởi xiềng xích hôn nhân, anh lập tức ‘trở mặt’, bỏ đi không lời từ biệt.
Cô gái một lòng một dạ ở bên anh suốt nhiều năm, bỗng dưng bị vứt bỏ một cách khó hiểu, thậm chí không nhận được một lời giải thích, cô ấy không gặp vấn đề về tinh thần đã là tốt lắm rồi, đằng này còn từ một cô gái ngoan tốt nghiệp đại học, lưu lạc thành cái dạng lưu manh va chạm với đủ mọi hạng người, thậm chí vào sinh ra tử, vượt muôn ngàn núi sông như Phương Lam, chỉ để tìm anh đòi một lời giải thích.
Chiêm Đài không biết cậu đang bực mình với Phương Lam hay với ‘Lục Ấu Khanh’ mà cô đã yêu hơn mười năm kia nữa.
“Cô bảo anh ta lấy cô, anh ta không vui nên bỏ trốn thì có gì lạ? Anh ta đáng để cô đi tìm suốt thời gian dài đằng đẵng, thậm chí chẳng màng đến tính mạng như vậy sao?” Chiêm Đài tức không để đâu cho hết, bèn giơ ngón tay dí vào trán cô.
“Trước đây, tôi toàn thấy cô mặc cả bộ đồ đen, chẳng có tí sức sống nào, lại thật sự tưởng rằng cô đang thủ tiết.
Giờ ngẫm lại mới hay, cô đây là bị một thằng đểu vô trách nhiệm ‘đá’, còn không vực bản thân dậy mà bắt đầu lại từ đầu đi, ở đó thủ tiết nỗi gì? Cô suốt ngày không thiết sống, là muốn chết vì tình hả?” Càng nhớ lại chuyện cũ, Chiêm Đài càng tức giận.
Cậu chửi thầm Lục Ấu Khanh lặng lẽ bỏ không nói một lời kia, và chỉ hận không thể lay Phương Lam tỉnh táo lại.
Nhưng cô lại cắn môi, lắc đầu nói: “Không phải, không phải như thế đâu.”
“Cho dù Ấu Khanh có yêu tôi hay không, có chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc hay không, thì anh ấy cũng không phải là người vô trách nhiệm.
Nếu không, năm đó anh ấy đã chẳng học cùng trường đại học với tôi để chăm sóc cho tôi.”
Không chỉ có vậy, trong lòng cô, Lục Ấu Khanh luôn là người giữ lời hứa, nói được làm được, chuyện gì anh đã nhận lời thì nhất định sẽ thực hiện.
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ấy chủ động bỏ đi, ngoài lí do chúng tôi quen biết nhau nhiều năm, nên tôi tin tưởng vào nhân phẩm của anh ấy ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác.”
“Cậu có biết tôi có một tật quái gở không?” Phương Lam nhẹ giọng hỏi cậu.
Tật quái gở? Chiêm Đài nhướng mày nhìn cô và nghĩ đến việc cô không chịu ở khách sạn.
Song Phương Lam chỉ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải”.
Sau khi lên 2 tuổi, cô không còn gặp lại bố mình nữa, mà sống cùng mẹ trong dãy nhà cấp bốn