*Tây Hồng Môn là khu vực thuộc địa phận huyện Đại Hưng, Bắc Kinh.
Lâm Tố nhẹ nhàng kéo Phương Lam ra ngoài phòng khách: “Để hai anh em họ nói chuyện.
Chị nghe Chiêm Đài nói là em vẫn đang đi tìm người nhà bị mất tích à?”
Phương Lam dần dần lấy lại tinh thần.
Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ của hai vợ chồng Lâm, Tống có một số nguyên nhân sâu xa, còn liên quan đến cô em gái đã qua đời của Tống Thư Minh, thế nên chưa hẳn đã muốn để người ngoài như cô biết.
Nghĩ vậy, cô vội vàng gật đầu, rồi đỡ Lâm Tố cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Chiêm Đài vẫn ngồi trước máy tính, đọc đi đọc lại 3 chương tiểu thuyết mới đăng gần đây nhất.
Chỉ có vài câu chữ ngắn ngủi, cậu gần như có thể thuộc lòng.
Tống Thư Minh nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ lại, tiếp đó quay sang nói với Chiêm Đài: “Rốt cuộc em và Phương Lam quen nhau như thế nào? Cô ấy chủ động làm quen hay là em? Là tình cờ hay có nguyên nhân? Hai em tiếp xúc lâu như vậy, có xảy ra vấn đề gì không? Cánh tay em làm sao mà bị thương?”
Anh ấy hỏi liền một mạch mấy câu như súng máy bắn liên thanh, với sắc mặt và giọng nói nghiêm nghị.
Mặc dù Tống Thư Minh không nói rõ hẳn, nhưng Chiêm Đài có thể lập tức nhận ra sự nghi ngờ không hề che giấu đối với Phương Lam qua lời nói của anh ấy.
Cậu xô ghế đứng dậy, lòng hừng hực tâm lí nổi loạn.
Cậu nhìn chằm chằm vào anh ấy bằng ánh mắt sáng quắc: “Chị Lâm Tố thì sao? Chị ấy cũng nghĩ như vậy ạ?”
Tống Thư Minh đanh giọng: “Em dùng đầu óc suy nghĩ xem, trên đời này có chuyện trùng hợp thế sao? Nội dung của 3 chương truyện mới nhất, tuy chuyện của anh và Lâm Tố có vẻ đáng sợ, nhưng suy cho cùng đã là quá khứ.
Nếu có người muốn thăm dò thì cũng sẽ nghe ngóng được phong thanh.”
“Câu chuyện vụ án mạng thứ hai đăng cách đây 2 tuần, còn thi thể lại được tìm thấy 3 ngày trước, thời gian cách nhau khoảng 10 ngày đủ để hung thủ viết chương tiếp theo rồi bố trí thực hiện một vụ án mang màu sắc hư ảo dựa theo nội dung của chương truyện.
Mặc dù điều này có vẻ khó bề tưởng tượng, nhưng không phải là hoàn toàn không làm được.”
“Chỉ có chương 3, được đăng vào lúc 12 giờ đêm, khi đó về căn bản chỉ có em và Phương Lam biết về lộ trình tiếp theo của hai người các em.” Tống Thư Minh lạnh lùng nói, “Em còn không nói với anh và Lâm Tố, ngay cả anh chị cũng không biết hai em sẽ trở lại Thâm Quyến vào ngày hôm sau.
Em động não đi, ngoài Phương Lam ra thì còn ai biết việc các em có mặt trên chuyến tàu trở về chỉ sau 9 tiếng đồng hồ?”
Chiêm Đài cứng họng, suy nghĩ rối tinh rối mù.
Đoạn, cậu hừ nhạt, sẵng giọng nói: “Có quá nhiều điểm đáng ngờ, em nhất thời chưa nhìn ra sơ hở, nhưng A Lam hoàn toàn không liên quan đến những việc này.
Em chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì với cô ấy về chuyện của anh chị, sao cô ấy có thể biết về vụ án của Thư Tình được?”
Tống Thư Minh khịt mũi, đáp: “Có phải bí mật gì đâu, nếu muốn biết cũng chẳng khó.
So với những gì em hiểu về cô ấy, em chỉ như tờ giấy trắng mà thôi.”
“Anh hỏi em nhé, đến cùng thì em và cô ấy tình cờ gặp gỡ hay là cô ấy cố ý ‘chơi trội’ để thu hút sự chú ý của em?” Tống Thư Minh trầm giọng hỏi.
Chiêm Đài vừa định lên tiếng phản bác, trong đầu bỗng nổ đoàng một tiếng.
Cậu nhớ lại những điểm nghi vấn và bí ẩn xung quanh con người của cô khi hai người gặp nhau lần đầu.
Tất cả sự cuốn hút đều bắt nguồn từ sự tò mò.
Tất cả sự tiếp xúc ban đầu giữa hai người đều xuất phát từ lòng hiếu kỳ của cậu về quá khứ của cô.
Tống Thư Minh đưa tay đè mạnh vai Chiêm Đài lại, rồi hỏi tiếp: “Anh biết em luôn đi tìm cô ấy, giúp đỡ cô ấy.
Nhưng em có từng nghĩ xem, ngoài cô ấy ra, còn ai có thể chứng minh quá khứ của cô ấy không?”
“Một cô gái xuất hiện trong cuộc đời em một cách khó hiểu, tất cả những gì em biết về cô ấy đều từ lời nói một phía của cô ấy.
Cô ấy đến từ đâu, với mục đích gì, và rốt cuộc cái gọi là người nhà mà cô ấy vẫn luôn tìm kiếm có tồn tại hay không? Chiêm Đài, em tỉnh táo ngẫm nghĩ đi, em có thực sự hiểu rõ quá khứ của cô ấy không?”
“Chiêm Đài, em lại nghĩ mà xem, Âm Sơn Thập Phương vẫn còn những pháp khí truyền đời như huyên Bạch Cốt.
Cô ấy năm lần bảy lượt tiếp cận em, khơi dậy sự hứng thú của em, lấy được lòng tin của em, chẳng lẽ lại thật sự không có động cơ nào khác, chỉ để tìm kiếm một người mà suy cho cùng còn chẳng biết có phải bị mất tích hay không ư?”
“Trên đời này có chuyện trùng hợp thế sao?”
Chiêm Đài sầm mặt, dứt khoát hất tay Tống Thu Minh ra.
***
Phương Lam nhìn phần bụng hơi nhô lên của Lâm Tố, tò mò hỏi: “Hiện tại chị cảm thấy thế nào ạ?”
Lâm Tố khẽ cười, đáp: “Chị ăn không ngon miệng, tâm trạng không tốt, đêm ngủ hay tỉnh giấc, chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Cô ấy xoa nhẹ bụng mình, dường như không muốn tiếp tục chủ đề về đứa bé nữa mà hỏi Phương Lam: “Nghe nói em vẫn luôn đi tìm người nhà à? Chuyện là thế nào, nói chị nghe thử xem sao?”
Phương Lam hơi bối rối: “Là… bạn trai cũ của em mất tích 2 năm nay.
Em đã nhờ