*Công viên Đầm Ngọc Uyên là một trong những công viên lớn nhất của Bắc Kinh, rộng 136 ha, với 61 ha là diện tích hồ nước.
Chiêm Đài cố nhịn đau đứng lên, vừa quay đầu lại liền trông thấy Phương Lam đang lao về phía cậu với nét mặt đầy lo lắng.
Bấy giờ, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng và nở nụ cười.
Ngay khi cậu định mở miệng trấn an cô, không cần phải cuống như vậy, thì lại thấy Tống Thư Minh như hổ dữ bất ngờ đẩy cô từ phía sau, cả hai người đều ngã đánh ‘rầm’ xuống đất.
Mặt Chiêm Đài chợt biến sắc, cậu không ngờ Tống Thư Minh lại ra tay với cô gái của cậu, lửa giận tức thì bốc lên ngùn ngụt.
Tay trái vẫn quấn băng vải, nhưng cậu không đếm xỉa đến điều đó, chỉ muốn tháo băng ra để bảo vệ Phương Lam.
Nhưng cậu mới giằng ra được hai lần thì Phương Lam đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã, đôi mắt rưng rưng lệ, khuôn mặt đẫm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Cô nói bằng giọng dịu dàng thánh thót như chim oanh: “Chiêm Đài, cứu tôi với.”
Chiêm Đài bỗng dừng bước.
Không, đây không phải là Phương Lam.
Phương Lam là người hay quát tháo, đành hanh, hay vung nắm đấm và chửi thề.
Cô là người quật cường, chống đỡ đến cùng, cho dù cả người đầy máu tươi cũng không chịu mở miệng kêu than.
Cô gái dịu dàng thùy mị trước mặt chắc chắn không phải là Phương Lam.
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng Chiêm Đài.
Cậu vung tay lên, rồi lấy ra từ trước ngực áo một lá bùa, cấp tốc để sát vào trước trán.
Một ngọn lửa màu xanh lam bùng lên giữa hai đầu chân mày.
Thoáng cái, tro bùa màu xám đã rơi lả tả, bám vào đuôi lông mày của cậu.
“Chu tương phi tương, như thị huyễn tương, chất chân như du, tự kiến cố minh*.” Chiếc hồ lô màu xanh ngọc vẫn còn ở trong lòng bàn tay cậu.
*Những gì mắt thường nhìn thấy không phải là thật mà chỉ là ảo ảnh, thực chất tốt nhưng vẻ ngoài ngỡ là kém, không phô trương nên mới sáng ngời.
Sau đó, cậu mở mắt ra, Phương Lam trước mặt vẫn mang dáng vẻ mong manh yếu đuối.
Không, nửa khuôn mặt bên trái của cô vẫn trắng trẻo xinh đẹp.
Có điều, từ trước trán trở xuống là một vệt máu đỏ chảy dọc giữa hai chân mày, theo sống mũi thanh tú, qua chóp mũi nhỏ và cao, đến đôi môi và chiếc cằm thon, chia khuôn mặt cô thành hai nửa.
Nửa bên trái là gương mặt người.
Nửa bên phải là mặt quỷ dữ tợn.
Cùng một biểu cảm, cùng đường nét khuôn mặt, thậm chí thần thái giống y hệt nhau, thế nhưng nửa khuôn mặt bên trái của cô như bị bao phủ bởi lớp sương mù màu đen lờ mờ.
Nhờ khuôn mặt trắng nõn của cô làm nền, trông nửa bên mặt trái chẳng khác gì một bộ xương khô đang lơ lửng trong không khí.
Chiêm Đài hít vào một hơi, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng, tay phải nhanh như chớp lấy ra một nắm đậu xanh.
Tiếp đó, cậu xông tới trước mặt Phương Lam trong tích tắc.
Cô vẫn đang khóc thút thít như một cô gái bị nạt.
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ đưa tay bịt miệng cô lại, đồng thời dốc những hạt đỗ xanh trong lòng bàn tay vào miệng cô.
Lớp sương đen bốc lên từ trên mặt cô, chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt ngọc ngà.
Vẻ mặt của cô rất kỳ quái, như thể phần lí trí còn sót lại vẫn đang cố gắng chiến đấu chống lại tà ma.
Còn nửa bên mặt như xương khô thì gầm thét, nhào về phía Chiêm Đài.
Làm sao bây giờ? Chiêm Đài cố gắng lục lọi trong đầu.
Phương Lam đã bị ma nhập, mà cô lại là phụ nữ, phải làm thế nào mới phá vỡ tình thế hết đường cứu vãn hiện giờ đây?
Yêu ma xấu xa sẽ sợ cái gì? Sợ cái gì? Chiêm Đài nghĩ nát óc.
Sợ dương khí.
Cậu mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào Phương Lam.
Tay trái của cậu bị thương vẫn đang quấn băng gạc, tay phải đang bịt chặt miệng cô, không dám thả lỏng.
Cậu hít một hơi thật sâu, nuốt hết chút tro bùa còn dính lại trên ngón tay.
Đoạn, cậu cắn đầu lưỡi và cúi người xuống.
Dương khí thật sự chính là dương khí của nam giới.
Cậu là đàn ông, chỉ cần cắn đầu lưỡi chảy máu, sau đó đưa vào trong miệng cô là có thể giúp cô trở lại ban đầu.
Khi đầu lưỡi có cảm giác tanh lợ, cậu dứt khoát nhẹ nhàng mà kiên quyết áp môi mình vào môi cô.
Môi cậu nóng như lửa, môi cô lạnh như băng, không hề có độ ấm, hệt như xác chết.
Dòng máu ấm nóng của cậu chảy vào trong miệng cô theo bốn cánh môi đang tiếp xúc với nhau.
Phương Lam bị nóng nên rụt lại phía sau, muốn tránh khỏi cậu.
Đúng lúc này, cậu vòng tay qua, đè chặt sau gáy cô.
Bờ môi vừa ấm áp vừa ẩm ướt miết nhẹ lên đôi môi lạnh buốt của cô, đầu lưỡi giống như suối nước nóng, trườn vào trong miệng cô như một con rắn nước.
Chiêm Đài nhắm mắt lại.
Đầu