Các bác sĩ, y tá, hoặc nhân viên y tế có kinh nghiệm phẫu thuật đều nằm trong danh sách đáng nghi.
Huống hồ, việc Lâm Tố không tỉnh táo và bị buộc một mảnh dây vải màu đỏ vào cổ tay lại xảy ra ở Bệnh viện sức khỏe bà mẹ và trẻ em, nơi cô ấy đến khám thai.
“Sợi dây đỏ được quấn quanh cổ tay chị ấy, điều này đã đủ để nói rõ vấn đề.” Chiêm Đài đưa ra kết luận, “Dù là người hay yêu ma quỷ quái thì đều có thể đến gần chị ấy được.”
“Hồn phách không thể tách rời thể xác, nếu oan hồn từng xuất hiện trong thang máy của Lâm Tố, vậy thân xác của nó chắc chắn cũng ở gần đó.” Tống Thư Minh tái mặt, như thể nhất thời bị gợi lại chuyện cũ: “Nên đến nhà xác hỏi thăm về thi thể nữ giới vô thừa nhận mới phải.”
Bàn tay bị cắt đứt kia là của thi thể nữ giới, nếu xác nạn nhân được bí mật cất giữ trong nhà xác của bệnh viện, bộ váy thấm đẫm máu tươi chất chứa tà khí, oan hồn mãi không tiêu tan, mới cố ý tìm đến Lâm Tố.
Cô ta không có ác ý, lẽ nào tìm đến là để nhờ giải oan, báo thú cho bản thân?
Tuy nhiên, chuyện 3 chương tiểu thuyết xuất hiện một cách khó hiểu trên mạng là thế nào? Nếu là nhờ giải oan, sao cô ta có thể đoán được hướng đi của Chiêm Đài và Phương Lam sau khi mới chết chưa được bao lâu?
Một linh hồn vô tội chết oan, cho dù ôm nỗi căm hận mà làm trái ý trời, cố gắng ở lại trần gian, thì làm sao có thể có năng lượng dự báo tương lai lớn như vậy?
Có quá nhiều điểm nghi vấn, sương mù bao phủ quá dày đặc.
Trong lòng Chiêm Đài có muôn ngàn suy nghĩ rối bời, nhưng ngoài mặt vẫn thoải mái, khuyên Tống Thư Minh về phòng: “Đến đâu tính đến đấy.
Tóm lại, hiện giờ đã có mặt mũi của cái xác, có thể bắt đầu điều tra từ đó.”
Căn hộ của hai vợ chồng Lâm, Tống có ba phòng ngủ, phòng dành cho trẻ vẫn chưa kịp bài trí đồ đạc, Lâm Tố dọn dẹp đơn giản rồi kê một chiếc giường gấp của quân đội cho Chiêm Đài ngả lưng.
Phải cái, sau khi trò chuyện một hồi với Tống Thư Minh, cậu trằn trọc mãi vẫn không thấy buồn ngủ, thế là dứt khoát khoác áo, rời giường.
Cậu đứng trước cửa phòng Phương Lam, đắn đo một lúc mới thử đẩy cửa ra.
Cửa không khóa, cậu đẩy nhẹ một cái đã mở ra luôn.
Phương Lam đang nằm nghiêng trên giường lập tức nhận ra có người đi vào, thình lình xoay người lại, ngồi bật dậy, khiến Chiêm Đài hết hồn.
“Cô chưa ngủ à?” Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của cô.
Phương Lam lắc đầu: “Tôi đã cẩn thận liệt kê tất cả những người mà chúng ta từng gặp kể từ lúc quen nhau, ngoại trừ lão Bạch và Tần Phúc ra, thật khó có thể tưởng tượng được còn có ai đó đoán được hành trình của chúng ta ở Hồng Kông.”
Chiêm Đài im lặng giây lát, đoạn thong thả kể cho cô nghe cuộc nói chuyện giữa cậu và Tống Thư Minh.
Cô còn nghĩ xa hơn: “Ngoài chuyện hành tung của tôi và cậu, mấu chốt của vấn đề nằm ở chương 2 bộ tiểu thuyết, đó là quá trình phát hiện mảnh xác kia.
Cậu nghĩ mà xem, vài ngày sau khi tác giả đăng chương 2, mảnh xác mới được phát hiện tại địa điểm mà cô ta viết trong truyện.
Chúng ta vẫn luôn cho rằng, chỉ có hung thủ mới dự đoán chính xác tình tiết của vụ án như vậy.” Phương Lam nói, “Nhưng bây giờ, chị Lâm Tố biết được nội dung của chương truyện này là do oan hồn còn vương vất trong bệnh viện đã cố tình tiếp cận chị ấy để nhờ chị ấy báo thù sao?”
Điều này không hợp với lẽ thường.
Nếu nạn nhân đã dự đoán được cái chết của mình, vậy tại sao không đi lánh nạn trước? Và, nếu nạn nhân đã chết sau khi mảnh xác xuất hiện, thì làm sao biết được hành trình của hai người bọn họ?
“Cậu có tin trên đời này có người đoán trước được tương lai không?” Phương Lam nghĩ nát óc vẫn không hiểu, chỉ có thể tiu nghỉu chùng giọng, “Mỗi câu chuyện là một lời nói mớ lúc đêm khuya của nhà tiên tri.
Nó không có ý nghĩa gì đối với anh ta, nhưng lại tiết lộ về cuộc đời của một người khác.”
Chiêm Đài phì cười, chạm nhẹ vào mái tóc rối bù của cô và nói: “Nếu có người như thế thật, tôi nhất định phải đi hỏi anh ta thử xem.”
Phương Lam mở to mắt, tò mò hỏi: “Hỏi gì cơ? Hỏi hung thủ giết người chặt xác là ai sao?”
Chiêm Đài khẽ lắc đầu, đáp: “Tôi biết giao tiếp với xác chết, làm bạn với ma quỷ, biết giải tỏa nỗi lo cho mọi người, thậm chí còn