Phương Lam nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ toa tàu, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu càng lúc càng nặng trĩu.
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong vòng ôm của Chiêm Đài, thế là vội vàng ngồi thẳng lên: “Không đè lên miệng vết thương chứ?”
Chiêm Đài liền nhăn mặt rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn, trông rất khổ sở.
Phương Lam hoảng hốt kéo cánh tay của cậu nhìn đi nhìn lại một lượt, còn lo lắng hỏi: “Cậu sao rồi? Có việc gì không?”
Chiêm Đài mặt nhăn như mướp đắng, chỉ vào đùi và khẽ nói với giọng kỳ quái: “Lúc ngủ, cô nghiêng ngả hết bên này sang bên kia, nếu tôi mà không đỡ cô thì trán cô đã đập vào cửa kính rồi.
Cô dựa vào tôi lâu như thế, chân tôi cũng tê hết cả lên vì bị cô đè đây này.
Ui da, còn không mau xoa cho tôi đi?”
Bấy giờ, Phương Lam mới yên tâm, bèn hất tay cậu ra, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến đâu rồi?”
Tàu cao tốc vừa mới chạy qua Phúc Châu, còn 2 giờ nữa mới đến nơi.
Ngồi trên tàu quá lâu, Phương Lam bèn đứng dậy, cử động cái cổ đã mỏi nhừ.
“Cậu biết từ khi nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Lúc cô nhắc đến Tần Phúc.” Cậu đáp.
Cô nói đúng, ngoài lão Bạch ở Trùng Khánh và tay săn ảnh Sam ở Hồng Kông ra, chỉ có ông chủ Tần Phúc ở bến cảng Thâm Quyến là người biết tình hình gần đây của họ, đồng thời cũng có khả năng đoán được khi nào họ từ Hồng Kông trở về.
Cô nghĩ đến xứ Hương Cảng, nhưng cậu lại lập tức nghĩ xa hơn.
Ngoài Hồng Kông ra, cô và cậu đã từng đi nhiều nơi, để lại nhiều dấu vết, gây nhiều sự chú ý.
Tuy cậu đã mạo phạm Tần Phúc trong tình thế cấp bách, nhưng hắn tự xưng là người của môn phái đàng hoàng, cho dù thật sự ra tay giết người cũng không cần phải thu hút sự chú ý của họ cho vẽ vời thêm chuyện.
Song, còn có một người mà mặc dầu cậu và cô chưa thực sự đắc tội hắn, nhưng cũng coi như là đã từng “giao đấu” với nhau.
Tàu cao tốc đến trạm dừng, không khí ẩm ướt thốc vào mặt khiến Phương Lam bừng tỉnh.
Đây là lần thứ hai họ đến Hạ Môn.
“Chỗ này chính là Thanh Dục Gia Viên.” Chiêm Đài nheo mắt phượng, ngước nhìn tòa nhà màu xám âm u.
Luật sư Hình đang đứng dưới tầng với chiếc áo sơ mi màu xám, đầu tóc chải gọn gàng.
Nhìn thấy họ, anh ta uể oải vẫy tay: “Hai em đã ăn cơm chưa?”
Lúc họ đến đã là hơn 9 giờ tối, Phương Lam vội vàng gật đầu chào hỏi anh ta.
Anh ta mỉm cười nhìn cô, nói: “Đừng khách sáo với anh.
Vụ án lần này, các em vất vả rồi.”
“Anh đã biết về tình tiết của vụ án.
Thư Minh đã kể với anh một lượt.
Tối qua, anh đã nhờ một đồng nghiệp ở Hạ Môn kiểm tra, quả đúng như lời em nói.
3 tháng trước, Vu Minh tham gia đợt trao đổi cán bộ, nên đã chuyển từ Bệnh viện trực thuộc Hạ Môn đến Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em số 2 của Bắc Kinh, đây cũng chính là khoảng thời gian chị Lâm Tố của em đến đó khám thai.
Trước đấy, hắn vẫn luôn ở Hạ Môn.” Luật sư Hình nói.
“Hắn sinh năm 83, nghe bảo là con một trong nhà, cha mẹ đều đã qua đời.
Tuy nhiên, sau khi điều tra đơn giản thì được biết hắn từng có một người chị ruột.” Luật sư Hình thở dài, “Mười mấy năm trước, người chị gái lớn hơn hắn 3 tuổi này đã thi đỗ vào trường đại học ở Bắc Kinh.”
“Hoàn cảnh gia đình Vu Minh không mấy dư dả, một nhà bốn người sống trong căn hộ cũ kỹ do nhà máy dệt phân cho trước đây.” Anh ta chỉ vào hành lang tối thui.
“Cô con gái thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, cả nhà hết sức vui mừng, tiễn cô ấy nhập học.
Cô ấy rất phấn đấu, học hành giỏi giang, chưa bao giờ để gia đình phải bận lòng, còn đi làm thêm ngoài giờ học để đỡ đần bố mẹ.
Là đứa con ngoan toàn diện nhất mà em có thể nghĩ đến.”
Chiêm Đài cụp mắt, bàn tay từ từ nắm thành quả đấm.
Phương Lam đã đoán được diễn biến tiếp theo của câu chuyện, cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng vẫn đứng nghiêm, nghe luật sư Hình kể tiếp.
“Nhưng cô con gái ngoan ấy đã chết trong vụ cháy quán cà phê Internet tại thủ đô hơn 10 năm trước…” Anh ta lại thở dài, “Về sau, bạn cùng phòng của cô ấy kể lại rằng, cô ấy vẫn ở lại quán net mỗi đêm để viết tiểu thuyết đăng trên mạng, để kiếm tiền phụ giúp cho gia đình.”
“Sau khi xảy ra tai nạn, cô ấy không chết ngay mà được đưa đến bệnh viện cấp cứu và điều trị.
Cuối cùng, cô ấy vẫn ra đi sau hơn 10 ngày chống chọi, để lại bố mẹ và cậu em trai với nỗi đau đớn khôn nguôi.”
Phương Lam đột nhiên quay sang nhìn Chiêm Đài.
Câu khép hờ mắt, khẽ gật đầu.
Chị gái của Vu