Trần Khải đã về nhà cũng đã được bà ngày, cũng nhờ Trần Khải về mà Trần Phong có thể tối nào cũng được ôm Lý Nhã Tranh vào lòng, nhưng cũng vì tối nào cũng ôm cô vào lòng mà Trần Phong phải nhịn làm chuyện với cô.
— Trần Khải, em bị làm sao ?- Lý Nhã Tranh đang nói chuyện điện thoại với Trần Khải.
— Em bị bạn gái đá rồi chị đi uống rượu với em !
— Em đang ở đâu?- Lý Nhã Tranh khoác vội áo khoác rồi đi đến nơi Trần Khải.
Hai mươi phút sau Lý Nhã Tranh cũng đã đến nơi, cô cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho người khác đến vậy chắc cũng cùng một cạnh bị người mình yêu thương đá và cũng vì không muốn Trần Khải bị say rồi gây chuyện, nếu Trần Khải có bị làm sao chắc Trần Phong phải bỏ việc ra đó chạy đến mất.
— Chị dâu em ở đây.
- Trần Khải vẫy tay.
— Chị tưởng em say rồi !- Cô đi lại và ngồi xuống.
— Sao em có thể say được khi chị chưa đến uống với em!
— Nhưng bây giờ đã muộn rồi, chúng ta nên về nhà thôi !
— Vậy chị uống với em vài ly cái đã !- Trần Khải rót rượu và đưa cho cô.
— Nhưng chị không biết uống !- Lý Nhã Tranh đang nói dối để được về nhà nếu không cô mà say thì sẽ có chuyện mất.
— Chị không an ủi em sao ? Vậy chị về đi em uống một mình vậy !- Trần Khải buồn bã nói
— Được rồi sẽ uống nhưng chỉ uống vài ly thôi bây giờ cũng đã muộn rồi !- Lý Nhã Tranh cầm lấy ly rượu uống.
Lý Nhã Tranh nói uống ít thôi nhưng khi nghe được những tâm sự đau lòng của Trần Khải cô lại uống nhiều hơn, một lúc sau cô đã say mướt có gọi thế nào thì cô cũng không dậy, Trần Khải bỗng mỉm cười trong đầu có mưu mô lấy điện thoại ra gọi cho Trần Phong.
— Anh à, chị dâu uống rượu say rồi anh mau đến đưa chị ấy về đi.
— Ở đâu! - Trần Phong lập tức cho xe đến đón cô.
Chưa đầy mười phút anh đã có mặt tại quán rượu và đưa Lý Nhã Tranh về.
— Sao cô ấy uống rượu nhiều như vậy !- Anh hỏi Trần Khải.
— Em không biết nên đừng nhìn em bằng ánh mắt đó em chỉ gọi chị ấy ra tâm sự thôi.
- Trần Khải nói trống trơn không phải là cứ rót rượu ép Lý Nhã Tranh uống à.
— Được rồi, em có về luôn không ?- Trần Phong bế cô lên.
— Không, hôm nay em ngủ ở nhà chính mai còn phải vào thăm mẹ nữa.
— Vậy em cũng về sớm đi.
- Trần Phong bế cô vào xe.
— Ahh!! Em chỉ giúp anh được vậy thôi,.
cũng không muốn về nhà anh rồi nghe mấy thứ tiếng không nên nghe của hôm nay đâu.
- Trần Khải nói nhỏ.
Trần Phong cũng đưa được cô về nhà, đang đưa cô vào phòng của cô thì cô lại với sang phòng của anh, dường như cô đã quen với mùi của anh, anh cũng đành đem cô