Lý Nhã Tranh nấu đồ ăn sáng xong Thẩm Thanh Thư mới dậy, vừa mới bước chân xuống bếp thấy Lý Nhã Tranh vác theo chân đi nấu ăn liền bực mình mà chạy lại vội dỡ cô ngồi xuống còn trách móc Lý Nhã Tranh.
— Lý Nhã Tranh, cậu không coi tớ ra gì rồi đúng không? Đã nói là đừng đi lung tung rồi mà.-Thẩm Thanh Thư bưng bát mì lại bàn ăn.
— Tại tớ muốn làm việc nên mới xuống bếp.- Lý Nhã Tranh bày ra vẻ mặt tội lỗi.
— Thôi được rồi cậu mau ăn sáng đi đừng bày ra vẻ mặt tội lỗi đó nữa.
Thẩm Thanh Thư cùng Lý Nhã Tranh cùng với nhau ăn sáng, đã rất lâu hai người mới có thể ngồi với nhau ăn mì như vậy, trước kia khi còn đi học hai người như là chó với mèo nhưng lại rất hiểu ý nhau, Thẩm Thanh Thư luôn tỏ tiếng bới Lý Nhã Tranh nhưng những điều đó cũng là quan tâm đến cô.
Bên Trần Phong, anh không chịu ăn uống hay nghỉ ngơi cũng như công việc ở công ty anh cũng không quan tâm.
Trần Phong tìm kiếm cô khắp mọi nơi cũng cử rất nhiều bảo vệ đi tìm cô nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Trần Phong bỗng nhớ đến bạn của cô khi cô đi uống rượu anh đã đến đó đón cô, anh liền lập tức chạy đến căn hộ chung cư đó nhưng mong đợi của anh đã bị dập tắt lại bằng một câu nói phủ phàng từ người cho thuê “ Cô ấy đã chuyển đi được bà ngày rồi " anh đành phải xin số từ người cho thêu, anh cũng muốn gọi thẳng cho Lý Nhã Tranh nhưng cô lại để điện thoại ở nhà, anh gọi điện cho Thẩm Thanh Thư.
“ Ring ring "
— Cậu để bát đó tí mình rửa cho cậu lại ghế sofa ngồi đi, không biết mới sáng sớm mà ai đã gọi cho mình thế.-Thẩm Thanh Thư đi nghe điện thoại.
Thấy Thẩm Thanh Thư nghe máy Trần Phong vui mừng vì đã có thể có chút tung tích của Lý Nhã Tranh rồi.
— Cô là bạn của Tranh Tranh đúng không? Cô ấy có ở đó với cô không?- Trần Phong vừa thấy Thẩm Thanh Thư bắt máy liền nói thẳng vấn đề.
— Anh là....-Thẩm Thanh Thư hét lên, Lý Nhã Tranh ngồi gần đó cũng ghe thấy.
— Ai vậy??-Lý Nhã Tranh hỏi.
— À, chỉ là người gọi lầm số thôi.- Thẩm Thanh Thư quay lại nói với Lý Nhã Tranh.
Nghe thấy tiếng của Lý Nhã Tranh Trần Phong vui mừng như bắt được vàng, anh đã tìm cô cả một ngày không có chút tin tức bây giờ nghe được giọng của cô anh cảm thấy an tâm được phần nào.
— Tranh Tranh đang ở phải không? Cô có thể cho tôi nói chuyện với cô ấy được không?
— Anh nghĩ mình đủ tư cách sao? Anh xem cậu ấy như một trò đùa bắt