Thẩm Thanh Thư ôm lấy cô rất lâu rồi mới buông ra trên mắt còn rơi cả nước mắt.
Lý Nhã Tranh nhìn cô bạn mạnh mẽ của mình bây giờ lại trở thành mít ướt thì mỉm cười.
— Cậu đang khóc sao? Tớ không ngờ cô bạn mạnh mẽ của tớ lại khóc đấy! Tớ cũng rất vui đó khi gặp lại cậu, rất lâu rồi mới được ôm cậu như vậy!
— Tớ không khóc chỉ là vui quá thôi nên mới như vậy.
Bố mẹ Lý Nhã Tranh mừng vì cô đã tỉnh mà rơi nước mắt bước đến chỗ cô.
— Còn cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm cho bố mẹ lo quá.
-Bà Lý đi tới ôm lấy cô.
Lý Nhã Tranh cũng ôm lấy mẹ mình an ủi, rồi cô quay sang nhìn những người đằng sau mẹ mình đang nhìn cô.
Trần Phong tưởng cô khi nãy chỉ nói đùa bây giờ cô mới gọi anh lại nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu của anh, thứ mà cô muốn nói lại là thứ anh vừa nghe khi nãy nhưng bây giờ lại bao gồm cả Trần phu nhân và Trần Khải.
— Mẹ những người kia là ai vậy?
Mọi người đều đơ người ra, Trần Phong dường như không thể nào nhúc nhích được, anh chạy đến bên cạnh cô nắm lấy tay cô một lần nữa.
— Em đang nói đùa đúng không? Sao em nhớ ra bố mẹ bạn của em lại không nhớ anh?
— Xin...xin lỗi anh vì thật sự tôi không quá quen anh! -Tay Lý Nhã Tranh run lên vì sợ.
— Con gái không sao cả không cần phải sợ! Cậu mau đứng xa con bé ra, cậu không thấy con bé đang sợ cậu sao? -Bà Lý nhẹ nhàng ôm người cô vào lòng.
Bác sĩ bước vào khám cho cô, ai cũng chờ đợi kết quả nhưng những lời cô vừa nói khi nãy cũng đã đủ cho tất cả mọi người trong phòng biết.
— Bác sĩ tại sao cô ấy lại không nhớ tôi! -Trần Phong hỏi vị bác sĩ.
— Cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, do chịu cú sốc lớn nên dẫn đến mất trí nhớ tạm thời chỉ một đến hai tháng là hồi phục.
-Vị bác sĩ đó giải thích cho tất cả mọi người.
Mọi người trong phòng nghe đến ba “Chữ mất trí nhớ" thì lập tức suy sụp.
— Tại sao cô ấy vẫn nhớ được bố mẹ và bạn của mình tại sao lại không nhớ tôi?
— Đó là tình trạng mất trí nhớ trong thời gian ngắn, những người thường ngày hay tiếp xúc hoặc đã quen biết từ rất sớm thì bệnh nhân có thể nhớ, còn những thứ xảy ra gây đây thì bệnh nhân sẽ quên nhưng có thể lấy lại trong vòng một đến hai tháng.
Bác sĩ nói xong liền xin phép ra ngoài bên trong phòng mọi người chỉ biết nhìn nhau rồi lại nhìn lại giường Lý Nhã Tranh.
Trần Phong từ xa nhìn cô một cách mơ hồ, trong lòng biết cô không quen biết mình nhưng anh vẫn đi