Hoa Từ Vũ trốn trong chăn, cả người bọc lại như một con kén nhỏ. Nhớ lại cảnh tượng khi chiều mà sống lưng lạnh toát.
Bọn họ không phải là người, thật sự không phải là người. Bọn họ là quỷ hút máu.
Một cục chăn bông nổi lên giữa giường, cục chăn đó biết run rẩy. Cục chăn đó biết sợ hãi.
Từ Mộ nhìn thấy đã đến giờ ăn tối liền trèo xuống giường hỏi thăm Từ Vũ.
"Từ Vũ, cậu ổn chứ? Sao từ chiều về đến giờ đã chùm chăn trốn vậy?"
Cục chăn bông trên giường vẫn run rẩy không trả lời.
Từ Mộ khó hiểu nghĩ.
"Kì lạ, bây giờ chưa đến mùa thu mà. Chẳng lẽ Từ Vũ bị sốt rét sao?"
Từ Vũ sợ đến hồn không tìm về lại được, Từ Mộ lại nghĩ cậu bị cảm. Liên tục hỏi thăm.
"Từ Vũ, đến giờ ăn cơm rồi. Còn sức đi ăn cơm nổi không ?"
Cục chăn bông vẫn run rẩy như thường lệ.
Từ Vũ nghỉ cậu bị bệnh rất nặng, đành thở dài đáp.
"Vậy cậu nằm đây nghỉ ngơi đi, tớ đi ăn cơm xong sẽ mua thức ăn mang lên cho cậu. Tiện thể đến phòng y tế xin chút thuốc cảm!"
Cục chăn bông kia vẫn lựa chọn run rẩy!
Từ Mộ cảm thấy bệnh sốt rét của Từ Vũ cứ tăng theo lời nói của mình. Đành lo lắng lấy thêm cái chăn bông của bản thân đắp lên cho cậu, sau đó mới yên tâm rời đi.
Từ Mộ tự phát cho mình một tấm thẻ người tốt.
Cạch!
Tiếng cửa phòng vừa đóng lại,Dịch Hạo Phong đã trèo cửa sổ vào phòng. Ánh mắt lén lút gọi.
"Bé con ơi ~"
Sau đó, anh nhìn thấy trên giường có một cục bông nhỏ đang run rẩy.
Mũi của Dịch Hạo Phong cực kì tốt, vừa ngửi một chút là biết mùi của Từ Vũ, anh đi đến gần. Nhỏ giọng gọi.
"Bé con ơi ~"
Từ Vũ vừa nghe giọng quen thuộc kia liền sợ như vỡ mật. Cả người co rụt lại một chút.
"Bé con...trong chăn có gì vui sao?"
Dịch Hạo Phong ấm ức. Bé con thích chăn hơn mình sao?
Nhưng mà anh đâu có biết, Hoa Từ Vũ là đang trốn tránh anh.
Nhớ đến lời Ninh Trạch nói, nếu muốn người ta thích mình thì hãy cưỡng ép. Dịch Hạo Phong ngây thơ tị thật một phát giật mạnh hai cái chăn lên, thân ảnh Hoa Từ Vũ nắm úp sắp người xuống, hai chân gập lên đến bụng, hai tay ôm đầu run rẩy đến tội nghiệp.
Ừm! Hung dữ thì bé con mới nghe lời sao? Để mình thì chút vậy!
Dịch Hạo Phong nhìn Hoa Từ Vũ miệng lẩm bẩm cái gì mà.
"Học trưởng tha cho em, học trưởng đừng giết em. Em chưa nói với ai bất kì cái gì cả, học trưởng làm ơn..."
Dịch Hạo Phong nghĩ nghĩ, phải thật hung dữ thì Từ Vũ mới thích. Thế là con ma cà rồng nào đó quát lên.
"Mau ngồi dậy!"
Một tiếng quát hung dữ vang khắp phòng, Hoa Từ Vũ giật bắn mình ngồi bật dậy, hai chân xếp bằng ngoan ngoan nhìn anh.
Dịch Hạo Phong nhìn cậu như vậy, trong lòng vui đến nở hoa : A! Thì ra hung dữ mới có được bé con.
Hoa Từ Vũ sợ hãi