Nhà Hoa Từ Vũ thật ra so với ở thành thị thì số tiền nợ không bao nhiêu, nhưng mà vì nhà cậu nằm ở thôn quê hẻo lánh, dân số người ở đó ít cho nên việc bán lúa không thuận lợi, phí sinh hoạt của Từ Vũ cũng do cha mẹ tích góp được một chút mà gửi lên cho cậu.
Hoa Từ Vũ cầm mấy tấm thẻ đen trong tay, cuối cùng quyết định trả lại cho Dịch Hạo Phong.
"Bé con không thích sao?"
Dịch Hạo Phong bĩu môi, chân anh đung đưa có vẻ tủi thân hỏi.
Hoa Từ Vũ lắc đầu đáp.
"Đợi sau này em đi làm có tiền em sẽ trả nợ cho cha mẹ. Em không thể nhận tiền của anh được"
Dịch Hạo Phong gãi má, miệng lẩm bẩm.
"Vậy mà Alex nói ở loại người dạo này truyền tai nhau cái câu gì mà sóng gió đời gái, tương lai nhờ nhà chồng"
Hoa Từ Vũ mặc dù không tiếp xúc với mạng xã hội, cũng không hiểu câu này do ai truyền tai nhau. Nhưng cậu vẫn thấy có điểm không đúng, khoé môi Từ Vũ cười không nổi đáp.
"Đó là nói về cuộc sống của một cô gái, em không phải con gái...em là con trai. Sau này em cũng sẽ có vợ, vợ em phải dựa dẫm vào em"
Dịch Hạo Phong quay phắt đầu sang nhìn Hoa Từ Vũ, ánh mắt gắt gao như muốn xuyên thủng người, giây phút ấy khiến cậu cảm nhận rõ vị học trưởng này đang tức giận.
Còn chưa qua hai phút, Dịch Hạo Phong đã ngã người xuống giường, cả người nằm buông lỏng, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Không những thế miệng anh còn lẩm bẩm như đang oán trách mình.
"Bé con xấu tính, rõ ràng mình yêu thương bé con, bé con cũng tỏ tình với mình vậy mà giờ bé con lại muốn cưới vợ. Vậy là bé con không cưới mình sao. Tồi..."
Dịch Hạo Phong nằm như khúc gỗ, miệng lẩm bẩm chữ "Tồi" vừa học lỏm được từ Alex.
Vị học trưởng nào đó lại hờn dỗi, lần này Hoa Từ Vũ cũng cảm nhận được. Trong suy nghĩ của cậu khi nhìn thân ảnh nam nhân to lớn lại bày ra vẻ mặt uất ức của tủi thân, cậu cảm nhận rõ...vị học trưởng này có chút ngốc nghếch. Bề ngoại lạnh lùng, bên trong lại hệt như một đứa trẻ.
Và cậu nhận ra...nếu như làm người này không vui, chắc chắn đàn anh ngoại quốc mang tên Alex kia hoặc đám bạn xung quanh anh chắc chắn sẽ xé xác cậu ra làm trăm mảnh.
Hoa Từ Vũ tiến người sát đến bên cạnh Dịch Hạo Phong, cậu cúi mặt nhìn xuống anh, Hoa Từ Vũ ngại ngùng gãi mũi nói.
"Em chỉ nói thế thôi, chuyện tương lai không ai nói trước được. Biết đâu được lỡ như cả đời này em không thể lấy vợ được sao?"
Ý tứ của Hoa Từ Vũ vốn chỉ suy nghĩ rằng lỡ như cả đời này cậu nghèo thì sẽ chẳng có cô gái nào