Mặc dù chẳng biết đầu đuôi ra sao nhưng Tần Thời vẫn phải dỗ dành cả nửa ngày Từ Á Ngôn mới chịu im lặng, hôm nay không thể ra ngoài sớm trong lòng hắn khá sốt ruột, nhưng mà vương phi của hắn đang giận nên cũng không thể làm gì được là phải bỏ dở một hôm.
Ngay cả Từ Á Ngôn cũng cảm thấy dạo gần đây y hơi kỳ lạ, tâm tình không những thay đổi thất thường, hay lo lắng lung tung ăn cũng không vào.
Bày trên bàn ăn rõ ràng toàn là những món y thích thế nhưng lại không muốn động đũa, không hiểu sao nhìn thấy đống đồ ăn này Từ Á Ngôn lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Tần Thời lại nghĩ vì giấc mơ lúc rạng sáng nên y vẫn còn khó chịu, hạ giọng xuống dỗ dành: "Ngươi ăn một chút đi đừng nghĩ nhiều nữa, đó chỉ là giấc mơ thôi mà, sao ta có thể bỏ ngươi như vậy chứ?"
Nếu đã nhắc đến Từ Á Ngôn cũng không nhịn nữa, hỏi điều mà y đắn đo bấy lâu nay: "Vậy thì ngươi nói cho ta biết dạo gần đây ngươi đang làm gì? Đi sớm về trễ, ngay cả thuộc hạ cũng không dẫn theo." Từ Á Ngôn khịt khịt mũi: "Nếu không phải vì ngươi bỏ mặc ta thì ta cũng đâu mơ thấy giấc mơ đáng sợ đó."
"Ta..." Tần Thời muốn giải thích nhưng lại không thể nói rõ được, hắn định tạo cho y một sự bất ngờ, nếu nói ra luôn đâu còn gì là đặc biệt nữa.
Nhưng lại cũng không nỡ để y lo lắng những chuyện không đâu như vậy, Tần Thời thở dài nói: "Ngươi đợi thêm vài hôm nữa, chỉ vài hôm nữa thôi, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết có được không?"
Từ Á Ngôn có chút thất vọng: "Không thể nói bây giờ được sao?"
"Không được." Tần Thời kéo Từ Á Ngôn vào lòng hôn nhẹ lên trán y trấn an: "Đây là thứ ta chuẩn bị cho ngươi, nói ra rồi đâu còn gì là bất ngờ nữa đúng không?"
Quả nhiên khi nghe đến hắn bận rộn là vì chuẩn bị bất ngờ cho mình Từ Á Ngôn cảm thấy yên tâm hơn hẳn, lại bắt đầu nghĩ xem tại sao rõ ràng chuẩn bị cho y mà lại giấu diếm kỹ như vậy, hắn rốt cuộc đang làm gì, có phải là đặc biệt lắm không?
Thấy đôi mắt chỉ trong thoáng chốc đã sáng rực cả lên, Tần Thời bật cười xoa đầu y một cái: "Ngoan, vài ngày nữa dẫn ngươi đi xem."
Thật ra thì Tần Thời muốn giữ bí mật đến tận ngày đấy nhưng ai bảo vương phi của hắn nghĩ nhiều như vậy, đến mức nằm mơ thấy cả ác mộng, nếu còn không nói một chút chỉ sợ y sẽ lo lắng đến nỗi không ngủ nổi mất.
Đến bây giờ Từ Á Ngôn mới nhớ ra vài ngày nữa là đến sinh thần của y, thảo nào Tần Thời nói muốn cho y bất ngờ.
Nhưng mà những năm trước hai người chỉ ăn mỳ qua loa, sao năm nay còn làm ra vẻ thần bí như vậy, dọa y một trận hết hồn.
Mọi chuyện đã được làm rõ Từ Á Ngôn cũng không rảnh suy đoán lung tung nữa, y che miệng ngáp một cái.
"Buồn ngủ quá, ta muốn đi ngủ."
Tần Thời: "..." Hình như y vừa mới ngủ dậy mà.
Tần Thời từ chối: "Ngươi còn chưa ăn xong."
Từ Á Ngôn cau mày: "Ta không muốn ăn."
Tần Thời: "Không muốn cũng phải ăn một chút."
Từ Á Ngôn kéo tay áo của hắn nỉ non: "Ta không đói thật mà...!chỉ muốn đi ngủ thôi."
Tần Thời hết cách đành thở dài một cái thỏa hiệp: "Vậy lát nữa ngủ dậy xong thì nhớ ăn một chút."
"Tuân lệnh vương gia!" Nhận được sự đồng ý Từ Á Ngôn hí hửng chạy bay lên giường nằm, Tần Thời nhìn theo bóng dáng của y chỉ biết lắc đầu cười.
Thôi vậy, như vậy cũng không có gì là không tốt, bộ dạng này của y mới giống như lúc đầu tiên hai người gặp.
Tần Thời đợi nha hoàn dọn đồ ăn trên bàn, sắp xếp mọi chuyện trong phủ một lúc xong, khi quay về phòng thì đã thấy Từ Á Ngôn trùm chăn ngủ không biết trời đất gì.
Xem ra thật sự là rất buồn ngủ.
Vương phi của hắn hình như dạo này ngủ hơi nhiều.
Tần Thời mỉm cười lén nắn nắn hai bên má của y một cái, thấy