Trên đời này dĩ nhiên không có chuyện trăm trận trăm thắng, dù Tần Thời có lợi hại như thế nào đi chăng nữa nhưng hắn cũng chỉ là người phàm, không tránh khỏi việc sẽ thất bại vài lần, thế nhưng tin tức này đến đột ngột như sét đánh giữa trời quang làm ai cũng kinh hoàng sửng sốt.
Rốt cuộc Minh Quốc kia lợi hại đến mức nào mà chỉ trong vòng gần bốn tháng đã cướp luôn được thành Thanh Giang, hạ gục được tướng lĩnh lợi hại nhất của Nam Quốc? Nếu ngay cả Tần Thời cũng ngã xuống, còn ai có thể đứng ra đảm đương trọng trách này đây?
Chưa tính đến chuyện xa hơn, hiện nay sống chết của Tần Thời mới là chuyện quan trọng nhất.
Từ Á Ngôn cứ ngỡ như mình đang gặp phải cơn ác mộng, một cơn ác mộng thực sự khiến y sợ hãi hơn bất cứ thứ gì.
Tuyết ngoài kia không ngừng rơi trắng xóa cả bầu trời, trong phòng đốt bao nhiêu than nhưng hơi lạnh vẫn tràn vào khiến người ta run rẩy, huân hương trong phòng được đốt có tác dụng an thần nhưng vẫn khiến người trên giường thỉnh thoảng nhíu chặt mày lại, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
Vì đã giữ lời hứa không tiết lộ chuyện Từ Á Ngôn mang thai ra ngoài nên khi chạy đến đây Cao sư phụ luôn tự mình túc trực bên giường Từ Á Ngôn, thấy người y nhúc nhích Cao sư phụ khẽ lay nhẹ: "Vương phi, vương phi...!Người vẫn ổn chứ?"
Từ Á Ngôn bàng hoàng mở mắt, trước mắt vẫn là khung cảnh quen thuộc ở điền trang, mùi thuốc nồng nặc khiến y thoáng cau mày lại.
Trước đó không phải là Từ Á Ngôn cứ vậy bất tỉnh, khi nghe tin Tần Thời xảy ra chuyện bụng của y cũng đột nhiên đau âm ỉ nên lập tức hạ lệnh cho Cẩm Tú gọi Cao sư phụ tới.
Ngay cả Cao sư phụ cũng không biết tại sao lại xảy ra tình trạng này, kê thuốc cũng không đỡ khiến Từ Á Ngôn đau đến mức ngủ thiếp đi bao giờ không biết.
Từ Á Ngôn mơ hồ nhìn lên trần nhà như người mất hồn, Cao sư phụ lúc đến đây cũng mới nghe Cẩm Tú thuật lại nên ông cũng không biết nên an ủi sao cho phải, bởi dù có nói Từ Á Ngôn chắc chắn cũng không nghe lọt tai.
Cao sư phụ đau lòng khẽ thở dài một tiếng, nói còn có đứa nhỏ trong bụng vương phi không nên quá suy sụp.
Hơn nữa không rõ sống chết cũng không phải hoàn toàn là một tin xấu, ít nhất nó còn đỡ hơn là trực tiếp thông báo tử trận.
Chẳng biết qua bâu lâu, Từ Á Ngôn mới dùng chất giọng khàn đặc đến không nghe rõ của mình hỏi: "Đứa nhỏ...!không sao chứ?"
Hiện tại Tần Thời không rõ tin tức nếu đứa nhỏ cũng có chuyện gì chắc y không sống nổi mất.
Cũng may đứa nhỏ không có chuyện gì to tát, có lẽ vì tâm tình của cha ảnh hưởng nên nó mới phản ứng dữ dội như vậy, nhưng Cao sư phụ vẫn không quên nhắc nhỏ thêm.
"Đứa nhỏ trong bụng nam nhân thường yếu hơn những đứa nhỏ bình thường khác, nếu vương phi vẫn cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ sinh non mất.
Nếu sinh non, đừng nói là đứa nhỏ khả năng cao xảy ra chuyện, ngay cả vương phi cũng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."
Nghe những lời này, lông mày Từ Á Ngôn giật mình sờ lên bụng nhưng cũng không đáp lại.
Lần đầu tiên nghe tin mang thai thật ra y còn từng có ý nghĩ bỏ đứa nhỏ này đi, so với chuyện bị người ta coi như quái vật thà rằng là giấu nhẹm hẳn.
Nhưng đây là giọt máu của y và Tần Thời cơ mà, ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu một phút chốc thôi đã làm y cảm thấy tội lỗi, cho dù phải trả giá gì đi nữa y cũng muốn đứa nhỏ này được bình an ra đời.
Cao sư phụ cũng cảnh báo rằng sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng nó có đáng là gì cơ chứ.
Y thật sự rất rất muốn sinh một đứa nhỏ cho Tần Thời, như lời hắn nói, sau này một nhà ba người họ cùng nhau dắt tay đi du ngoạn, đi khắp mọi danh lam thắng cảnh trong nhân gian, cùng nhau thưởng thức đồ ăn tuyệt mỹ nhất.
Nghĩ đến Tần Thời sống mũi Từ Á Ngôn lại cay lên, bàn tay y siết chặt lấy thảm dưới thân cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Tin tức truyền đến là thật sao?