Khi Tần Thời xong chuyện cũng đã là nửa đêm, bận rộn suốt cả một ngày mà hắn không thể tìm ra cách nào ổn thỏa.
Lần này kẻ địch thật sự không thể khinh thường, có thể cướp được Thanh Giang trong tay hắn cũng đủ biết chúng lợi hại như thế nào.
Vì Thanh Giang là nơi giáp với Minh Quốc nên được phòng ngự rất kiên cố, mà hiện tại đây cũng là điểm khó khăn đối với hắn.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà biết bao binh lính của Tần Thời ngã xuống, đó toàn là người, là xương là thịt.
Cứ tiếp tục dây dưa như vậy hoàn toàn không phải là cách, vừa phí thời gian vừa hao tổn binh lực, hơn nữa lương thực cũng là vấn đề rất lớn.
Tỷ như lần này, nếu không phải hoàng huynh phái người đem lương thực đến kjip thời, có lẽ hắn sẽ phải thắt lưng buộc bụng một thời gian.
Nói đi nói lại nếu không phải hắn bất cẩn để Thanh Giang rơi vào tay kẻ địch đã không xảy ra cảnh khốn cùng này.
Cho dù không muốn nhưng Tần Thời không thể không thừa nhận lần này hắn chủ quan khinh địch, hắn không nghĩ mình sẽ bại trong tay một kẻ đã từng bại dưới tay hắn.
Không sai, chính tay Tần Thời đã đánh hạ Minh Quốc một lần.
Năm ấy hắn vừa mới hai mươi mốt tuổi, còn hiếu chiến không biết sống chết là gì, chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là lấy đầu của kẻ địch, đạp chúng dưới chân, khiến chúng khóc lóc xin cha gọi mẹ.
Và trận đó quả thật hắn đã toàn thắng.
Có lẽ xưa nay mọi chuyện đối với Tần Thời đều quá thuận lợi nên tính cách kiêu căng của đã ăn sâu vào tận xương tủy, hiện tại thất bại đối với hắn chính là một cú sốc rất lớn.
Tần Thời hết viết lại viết, từng kế sách hắn đưa ra chằng chịt cả một mặt giấy, nhưng không hiểu tại sao lần này hắn không thể nào đưa ra nổi phương án nào khả thi, mỗi một chiến lược đều có hàng trăm ngàn kẽ hở, như càng cố gắng nghĩ biện pháp càng đi sâu vào ngõ cụt.
Nhìn giấy cũng đã bị hắn vò nát gần hết, cả ngày nay không ăn một chút gì vào bụng nhưng Tần Thời không cảm thấy đói, hắn mệt mỏi day nhẹ huyệt thái dương, ánh mắt lộ rõ gân máu tràn đầy sát khi như muốn giết người.
Tần Thời thở dài một hơi quyết định ra ngoài hóng gió một chút cho khuây khỏa.
Thế nhưng vừa bước ra hắn đã cảm thấy không khí trong quân doanh có gì đó rất kì lạ.
Mới nhận bàn thua trông thấy nên vài hôm trước binh sĩ nào cũng ủ rũ, cứ đi cách một hai bước lại thấy người bị thương mặt mày nhăn nhó nằm la liệt trên đất, đâu đâu cũng là khung cảnh u ám.
Vậy mà hôm nay Tần Thời lại trông thấy có kẻ ôm cánh tay bó bột của mình mà cười khà khà.
Tần Thời: "..." Hôm nay họ bị sao vậy?
Tần Thời lười hỏi trực tiếp đi qua, nào ngờ nghe binh lính trò chuyện với loáng thoáng vào tai mấy câu.
"Ôi chiếc áo lông này ấm áp thật đấy, cả đời ta chinh chiến nhiều năm, lần đầu tiên được mặc một chiếc áo tốt thế này!"
"Còn ta lại cảm thấy món thịt ngon hơn, cả tháng nay mới được ăn thịt một lần thèm chết lão tử rồi."
"Đây là thư mẹ gửi cho ta đó, lâu lắm rồi không được về nhà mong là trận này nhanh nhanh thắng."
"Vương phi tốt thật đấy, không những đi đường xa mang lương thực đến đây, còn mang cho chúng ta áo ấm thịt ngon, ngay cả thư nhà cũng cầm hộ!"
"Vậy mới nói vương gia thật có phúc, kiếm đâu ra người vừa đẹp lại vừa tốt như vậy chứ?"
Nghe đến hai từ vương phi bước chân Tần Thời đã dừng hẳn lại, hắn khẽ nhíu mày không hiểu đám người này đang nói đến ai.
Cẩm Minh chờ Tần Thời xong việc để truyền lời, không ngờ ngay lúc Cẩm Minh không để ý Tần Thời đã ra ngoài mất.
Cẩm Minh hớt ha hớt hải đuổi theo gọi: "Vương gia, vương gia!"
Vừa đúng lúc có người để giải đáp thắc mắc, Tần Thời quay lại hỏi: "Họ đang nói đến vương phi nào vậy?"
Cẩm Minh khổ sở nói: "Còn ai vào đây được nữa, chính là vương phi của ngài đó! Vương phi đích thân đi xa ngàn dặm để mang lương thực đến đây mà, không những thế còn mang thêm rất nhiều đồ khác, hiện tại mọi người