Trong khi Tần Thời và Từ Á Ngôn ở trong nhà lao đến giờ ăn thì ăn, giờ ngủ thì ngủ, trải qua cuộc sống hết sức nhàn hạ thì bên phía văn võ bá quan đã âm thầm đấu nhau biết bao nhiêu hiệp.
Một phe dĩ nhiên khăng khăng khẳng định rằng Tần Thời có tội dâng tấu mong muốn hoàng thượng nhanh chóng phán quyết, bên lại nói chứng cứ Tần Thời dâng lên cũng có thể được coi là chứng cứ, sự việc chưa đâu vào đâu, tại sao có thể kết án một cách qua loa?
Cũng có vài kẻ vẫn giữ nguyên bộ dạng im lặng, từ đầu đến cuối kiên trì không lao đầu vào trong vũng nước đục này.
Chưa biết Tần Thời có phải là hung thủ hay không, nói đúng thì không sao nhỡ đâu không phải sự thật, Tần vương lại âm thầm ghi thù họ nhân lúc hắn gặp hoạn nạn bỏ đá xuống giếng.
Mà nếu hắn thật sự có tội, âm mưu tạo phản cũng không phải chuyện nhỏ, biết đâu hoàng thượng nghĩ họ là đồng phạm càng khổ hơn.
Vẫn nên để mình tránh xa vụ án này bảo toàn tính mạng.
Thật ra Tần Thời cũng không rảnh để ý những đến kẻ không có chính kiến này, so với kẻ đối đầu chính diện, hắn lại càng khinh thường bộ dạng tham sống sợ chết của đám người kia.
Gió chiều nào xoay theo chiều đấy không phải là hành động vẻ vang gì.
Hôm nay trước triều lại có rất nhiều tấu chương dâng lên xin hoàng thượng xử tội Tần Thời.
Có lẽ kẻ phía sau cũng đã tính sai một bước, ai cũng nghĩ có chuyện trước đó Tần Sở đã sớm mang hiềm khích nhất định sẽ nhân cơ hội này hành hạ không cho Tần Thời cơ hội ngóc đầu dậy, ai ngờ từ đầu đến cuối gã đều rất bình thản, thậm chí còn trì hoãn thời gian tra án.
Lòng của đế vương còn sâu hơn biển, cũng có thể Tần Sở cố tình bao che cho Tần Thời như vậy càng khiến nhiều người phẫn nộ với hắn hơn, gã không những được người đời ca tụng, còn tránh khỏi tội danh bất nghĩa với huynh đệ ruột thịt.
Nếu người bị phát hiện lén lút nuôi binh không phải là Tần Thời, thì việc nuôi binh đó với bất kỳ mục đích gì đi chăng nữa cũng đã sớm bị lôi ra ngũ mã phanh thây, diệt trừ hậu hoạn.
Trương ngự sử là người đầu tiên dâng tấu xử tội Tần Thời, từ đó đến nay luôn đều đặn như cơm bữa chưa ngày nào ngừng, mỗi lần tranh cãi luôn là kẻ hăng say nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ, gã đứng trước triều lớn tiếng nói:
"Tần Thời rõ ràng muốn thoát tội nên bịa ra một lý do hết sức vô lý là Dương vương tự sát muốn đổ tội cho hắn, những lời này cũng đâu có ai có thể chứng minh.
Dương vương từ trước đến nay không can dự vào chuyện triều chính, tại sao phải làm như vậy? Đâu thể chỉ vì một cuốn sổ không rõ lai lịch mà để vụ án bị bỏ sang một bên, nuôi binh và thâm ô là đại tội, nhưng sát hại hoàng thân quốc thích cũng là trọng tội.
Gia quyến của Dương vương vẫn đang quỳ trước cổng thành để chờ hoàng thượng ra phán quyết, xin hoàng thượng nhanh chóng hạ thánh chỉ xử phạt Tần Thời!"
Văn võ bá quan theo phe ngự sử cũng lũ lượt quỳ xuống: "Xin hoàng thượng nhanh chóng xử tội Tần Thời!"
Cố Thương Hàn không chịu thua vội đứng ra biện bạch: "Cái chết của Lý Ngạn cũng có liên quan đến Dương vương, nếu điều tra chuyện này cẩn thận một lần nữa sẽ làm rõ ai đúng ai sai, lời nói của Tần vương có đáng tin hay không một thời gian nữa là biết.
Tại sao ngự sử cứ phải vội vàng như vậy? Không lẽ là làm điều khuất tất nên không thể chờ được nữa?"
Cố Thương Hàn cũng quỳ xuống cầu xin: "Hoàng thượng, xin người điều tra trả lại trong sạch cho Tần vương!"
Bên phía Cố Thương Hàn cũng lập tức đồng loạt hô: "Xin hoàng thượng điều tra trả lại trong sạch cho Tần vương!"
Chỉ còn lại những kẻ không theo phe nào ngơ ngác đứng nhìn nhau, thấy đứng cũng quá nổi bật nên cuống quýt quỳ xuống theo.
Ngự sử nghe Cố Thương Hàn chỉ đích danh hùng hổ quay qua lớn tiếng: "Ta chỉ nói sự thật, nếu Tần vương không làm chuyện bất nhân bất nghĩa thì cũng đâu đến mức rơi vào bước đường này?"
Cố Thương Hàn: "Còn chưa kết tội đại nhân có tư cách gì nói Tần vương bất nhân bất nghĩa?"
Trương ngự sử: "Ngươi chỉ là một phó tướng nhỏ nhoi từ bao giờ có tư cách lớn tiếng trên triều như vậy? Vụ án của Tần vương không