Renggggggg.
Tiếng chuông báo tiết một réo rắt vang lên nhắc nhở, hối thúc những kẻ đi học muộn.
Linh Nhi kéo nhẹ vành môi theo gió tạo thành một nụ cười nhỏ theo sau cô Tuệ Trân bước vào lớp. Đám học sinh lớp 8D nhanh chóng ổn định trật tự đứng nghiêm chào cô chủ nhiệm dễ thương nhưng tính khí cũng dễ thay đổi như cơn giông mùa hạ.
Cô Tuệ Trân gật đầu ra hiệu cho chúng ngồi xuống. Khẽ cười hướng mắt về phía Nhật Trung:
- Em chuyển chỗ cho Linh Nhi!
- Dạ, tại sao? _ Nhật Trung giật mình ngạc nhiên.
Cả lớp đang yên lặng giở sách vở cố gắng nhét mọi từ ngữ vào đầu ở mức có thể tránh việc bị gọi lên bảng lại không hiểu đứa bên dưới đang nói thứ ngôn ngữ kì dị nào. Đột nhiên, quay sang nhìn nhau rồi xì xào bàn tán.
Mọi thành viên trong tập thể lớp 8D đều thuộc nằm lòng chuyện tình giữa Linh Nhi và Duy Phong. Mặc dù không biết lí do hai người chia tay là gì nhưng gần một tháng nay sau ngày Linh Nhi trở lại trường, không một ai – từ những đứa con gái lắm điều đến những thằng con trai tọc mạch thích gây sự dám đả động đến Linh Nhi trước mặt Duy Phong. Bọn con trai trong trường thậm chí không dám đến gần bắt chuyện với Nhi. Chúng có sự thỏa thuận ngầm với nhau rằng những gì thuộc về công tử Duy Phong thì không nên ngó ngàng tới trừ khi muốn nhập viện đột xuất vì bị đánh hội đồng và phải cuốn gói khỏi trường dân lập Minh Tuệ danh giá ngay sau đó.
Vậy mà hôm nay cô Tuệ Trân lại sắp xếp cho hai kẻ oan gia ngồi cạnh nhau. Thật là chuyện động trời!
Trong khi Nhật Trung còn ngơ ngác, sợ hãi thì Duy Phong đang nằm dài trên bàn ngủ gật bỗng ngồi thẳng dậy cao hứng nhếch mép cười.
- Từ bao giờ mà khi đổi chỗ cho học sinh cô giáo phải báo cáo lí do thế, Nhật Trung? _ cô Tuệ Trân bất nhẫn hỏi lại.
- Ơ..dạ..
- Còn chần chừ gì mà không qua bên kia nhanh lên. Không thấy bạn Linh Nhi phải đứng chờ nãy giờ sao? _ Duy Phong lười biếng buông tiếng ngáp dài.
- Ơ..ơ..ừm..
Linh Nhi nhanh nhẹn bước về phía chỗ ngồi mới. Cô nhẹ nhàng giơ một bàn tay trước kẻ ngồi cùng bàn:
- Chào bạn. Mình là Linh Nhi! Chắc bạn cũng biết rồi nhỉ nhưng trí nhớ mình không được tốt nên coi như làm quen lại nhé! _ Nhi nháy mắt cười ngọt ngào.
- Duy Phong _ anh nghiêng đầu như thể đang đánh giá cô gái bé nhỏ trước mắt _ Cả trường này không ai là không biết tên anh nên khỏi cần giới thiệu lằng nhằng, nha cưng.
- Tên tuổi, gia thế, tài sản và số con gái xin chết dưới chân bạn nhiều đến thế nào thì đúng là ai cũng biết. Nhưng…thứ mình muốn tìm hiểu lại nằm ngoài khả năng của mọi người trong trường _ Linh Nhi nhún vai rồi bắt đầu ngồi xuống sắp xếp sách vở _ Mà nếu mình không nhầm thì chúng ta bằng tuổi nhau và học chung lớp. Hơn nữa lại càng không phải người yêu. Nên từ nay bạn xưng hô lịch sự chút. Tùy tiện gọi người khác là “cưng” hay “em” mới chứng tỏ được đẳng cấp công tử sao?
- Những đứa con gái anh đã gặp qua từ trước tới giờ đều thích được gọi như thế. Chẳng lẽ em là loại quí hiếm cần được ghi vào sách đỏ để bảo tồn?
Duy Phong thản nhiên nghịch ngợm chiếc bật lửa Dupont trong tay mà không buồn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt méo xệch vì tức giận của Linh Nhi.
“1 – 0. Không hổ danh là công tử Duy Phong. Hễ mở miệng là khiến người khác cứng họng mà tức chết ! > Cùng lúc đó tại biệt thự Sunshine.
Duy Phong ngật ngưỡng bước vào phòng Cẩm Quyên. Mệt mỏi gieo mình xuống chiếc giường lớn được chạm trổ tinh tế.
Nước mắt?!
Vị mằn mặn nhanh chóng xâm chiếm khoé môi.
Nước mắt của một chàng trai tuổi 14. Có một chút bồng bột nông nổi, có vài phần ấm ức trách than số phận trớ trêu và cũng mang nặng sự bất lực khi tận mắt nhìn những người thân yêu bị đẩy vào bước đường cùng đầy bế tắc đau khổ nhưng lại không có khả năng dang tay bảo vệ họ.
Suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên, nỗi đau trong lòng Duy Phong mới có thể bộc lộ trực tiếp bằng nước