Linh Nhi liên tục bấm vu vơ vào chiếc điện thoại trong tay chỉ với mục đích làm nó sáng lên để xem giờ.
Chiếc đồng hồ điện tử chậm chạp một cách đáng ngờ như thể đang cố tình thách thức sự kiên trì ít ỏi của cô. Vo viên một tờ giấy ăn ẩm ướt bởi tuyến mồ hôi tay hoạt động mạnh mẽ, Linh Nhi liếc mắt sang dãy bên cạnh. Hai con bạn thân đồng loạt toe toét giơ ngón tay cái về phía cô. Trước sự nhiệt tình của Bảo Anh và Ngọc Lam, Linh Nhi càng trở nên hồi hộp, lo lắng. Cô cảm nhận rõ từng nhịp đập cuống quýt trong lồng ngực, bàn tay dấp dính nước và đôi chân run run.
Nhắm mắt hít một hơi tự trấn an bản thân. Linh Nhi giật mình khi cô bạn béo mập kế bên đẩy sang một mẩu giấy nhỏ. Lén lút giấu mẩu thư xuống hộc bàn rồi mới mở xem. Bên trong là dòng chữ viết vội của Ngọc Lam: “Anh xin ra ngoài đi. Lát em dọn sách vở cho”.
Linh Nhi quay sang nói với cô bạn thân bằng khẩu hình miệng: “Chờ chút. Sắp hết tiết rồi”.
Cuối cùng thì ông bác bảo vệ già cũng lười biếng nhấc tay tới cây dùi, uể oải đứng dậy chuẩn bị giải thoát cho đám học sinh. “Tùng! Tùng! Tùng!” tiếng trống dõng dạc vang lên lấn át bài giảng đang đến đoạn cao trào của giáo viên văn.
Cả lớp ngẫu nhiên quên mất sự hiện diện của cô giáo. Nhất thời vươn vai nhét vội đống sách vở vào cặp. Linh Nhi cũng nhanh chóng ôm tập file màu hồng chạy ra khỏi lớp nhưng vẫn kịp ném cái nháy mắt tinh nghịch về phía hai cô bạn bất nhẫn.
Cô trút tiếng thở dài tiếc nuối khi đứng trước phòng học đã không còn bóng người của lớp D4. Linh Nhi đang định mang bộ mặt thất trận quay về thì bỗng nhìn thấy thấp thoáng tấm lưng rộng lớn của Duy Phong. Không kịp nghĩ ngợi cô liền chạy với theo.
Cô không khó khăn để bắt kịp bước chân anh. Nhưng lúc này sự hồi hộp đang dần lớn lên lại trì hoãn mọi hành động của Linh Nhi. Cô cũng không rõ mình đang run sợ điều gì. Cô chỉ đơn giản muốn đưa cho anh một bức tranh hình trái tim được tạo nên bởi chi chít những dòng “I love you” và chữ “Duy Phong” ở ngay chính giữa nhưng lại sợ phải đối diện với anh. Cô muốn nghe giọng nói trầm ấm của anh những cũng sợ không biết phải bắt đầu ra sao.
Linh Nhi cứ theo sát Duy Phong như thế mà băng qua sân trường nhuốm màu nắng. Khi ra tới cổng trường cô mới đánh liều chạy lên vỗ nhẹ vào lưng Phong, nghiêng đầu cười:
- Anh!
- Về à _ Phong khẽ nhếch miệng đáp lại.
- Vâng. Hì.
Cô nắm chặt tập file trong tay. Trong lòng rất muốn đưa cho anh nhưng lại bị âm thanh mạnh mẽ run rẩy của trái tim chi phối. Không biết nghĩ thế nào Linh Nhi bỗng kéo tay Duy Phong hỏi:
- Số điện thoại anh là gì?
- Để anh nháy máy cho. Em vẫn dùng số đuôi 38 à?
- Vâng. Anh nháy đi.
- Được chưa _ những ngón tay thuôn dài của Duy Phong đặt hờ lên chiếc điện thoại.
- Rồi ạ. Thôi anh về trước đi _ Linh Nhi tự viện cớ với bản thân rằng mình cần phải đi tìm hai con bạn cùng đống sách vở bỏ quên trong lớp.
- Ừ _ Duy Phong cười nửa miệng.
Linh Nhi vẫy vẫy tay khiến đống vòng kim loại màu sắc va vào nhau tạo nên những tiếng “đinh đang” ngộ nghĩnh mãi tới khi bóng lưng của anh đã lẩn khuất, hoà lẫn trong đám học sinh áo trắng.
Còn Duy Phong in thật sâu một nụ cười trên khuôn miệng rộng cho đến cuối ngã rẽ của con đường.
Quay lại sân trường Linh Nhi bắt đầu quay cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm Bảo Anh và Ngọc Lam. Cô dường như đã lật tung mọi ngóc ngách mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai người đâu. Vừa lúc Linh Nhi đang nhen nhóm ý định bỏ về thì hai cô bạn mới dắt tay nhau tung tăng xuất hiện. Ngọc Lam sốt sắng lên tiếng:
- Như nào? Như nào?
- Anh…Ừm…Anh gặp rồi nhưng chưa đưa.
- Ôi cái cuộc đời này! Có mỗi việc đấy mà cũng không làm được hả. Mất công em vác cặp cho anh chạy tứ tung _ Ngọc Lam hùng hổ kết tội.
- Chú có biết bọn anh đi mấy chục vòng quanh trường không? Vừa đi vừa hát “We wish you a merry Christmas” để chờ chú chiến thắng trở về. Thế mà…Hừm!
Linh Nhi phụng phịu đứng nghe hai đứa bạn lên án một hồi mới vớt vát lại:
- Nhưng anh xin được số điện thoại rồi mà.
- Cái em cần là anh đưa cho nó tờ giấy vẽ. Còn số điện thoại lấy lúc nào chẳng được. Mà từ giờ anh chuyển sang tấn công trực diện đi. Không chat chit, nhắn tin gì hết.
- Rồi rồi mai anh sẽ đưa.
- Anh có biết từ lúc anh mạnh mồm tuyên bố cưa nó đến hôm nay là bao lâu rồi không? Minh Minh bảo anh chờ một tuần rồi mới bắt tay vào hành động. Nhưng anh đã dây dưa hơn một tháng rồi _ Ngọc Lam tức tối ném lại cho Linh Nhi chiếc cặp.
- Hì. Tại anh run mà. Được rồi. Anh hứa nhất định ngày mai sẽ đưa. Quân sư của anh đừng giận nha nha.
- Anh không thấy mình đã để phí quá nhiều thời gian sao. Hay anh định chờ đến bao giờ nó cưới vợ mới bắt đầu cuống lên hả?
- Có cần tỏ vẻ nghiêm trọng đến mức đấy không? Em đừng doạ tinh thần anh chứ.
- Với cái kiểu chần chừ của anh thì còn hơn cả nghiêm trọng ý. Thôi từ mai bọn em sẽ lên kế hoạch giúp anh. Cứ chờ đi _ Ngọc Lam quay sang Bảo Anh, cười gian xảo.
Linh Nhi hăm hở kéo hai cô bạn thân diễu hành qua lớp Duy Phong lần thứ tư trong ngày. Cả ba vẫn nhận được đầy rẫy những cái nhìn soi mói từ đám con trai và vô số cái nguýt dài từ đôi mắt gấu trúc đen kịt của bọn con gái D4. Linh Nhi làm ngơ với tất cả, ngang nhiên chạy xuống bàn cuối tìm Duy Phong. Quyển vở trắng tinh cùng chiếc bút bi đã sớm hết mực vẫn nằm chỏng chơ trên bàn từ đầu giờ nhưng chủ nhân của chúng thì tuyệt nhiên vẫn chưa trở về lớp.
Khẽ siết chặt tập file hồng nhạt trong tay, Linh Nhi buồn rầu nói với Ngọc Lam:
- Chắc cuối giờ Phong mới vào lấy cặp.
- Nhưng có thể đi đâu nhỉ? Trường mình đóng cổng nên không trốn ra ngoài được mà trong này làm gì có chỗ nào hay ho để chơi chứ _ Ngọc Lam có vẻ rất đăm chiêu.
- A! Nhà vệ sinh! _ Linh Nhi bỗng hét lên.
- Người yêu chú tao nhã thế. Lại còn có thú vui cúp tiết rồi chui rúc vào chỗ người ta “giải quyết vấn đề” à _ Bảo Anh nhướn mày.
- Duy Phong…không còn là người yêu của anh nữa _ Linh Nhi yếu ớt phủ nhận _ Với lại bọn con trai thường trốn vào đó hút thuốc nên anh nghĩ có thể Phong cũng như vậy.
- Đi thôi! _ Ngọc Lam không chần chừ đẩy Linh Nhi về phía trước.
- Đi đâu? Vào nhà vệ sinh nam á? _ cô sợ hãi tóm lấy tay Bảo Anh.
- Thì cứ đi đã nào!
Ngọc Lam đá cho Bảo Anh một cái liếc mắt đầy ngụ ý rồi cả hai cùng lôi xềnh xệch Linh Nhi tiến thẳng đến cuối hành lang trường.
Mùi thuốc lá quanh quẩn. Tiếng cười sang sảng, tiếng chửi tục cùng tiếng nói chuyện bàn tán ầm ĩ quyện vào nhau.
Linh Nhi vội ôm lấy chiếc cột cách khu vệ sinh vài bước chân nhất quyết không chịu đi tiếp.
- Không! Các chú điên à! Anh không vào đâu. Hu hu _ cô bắt đầu gào khóc.
- Anh chỉ cần giả vờ đi ra chỗ bồn rửa tay rồi ngó vào một chút thôi mà _ Ngọc Lam dỗ ngọt.
- Chú mà không vào lần sau đừng nhờ anh đi sang lớp thằng “bả gà” cùng nữa nhé _ Bảo Anh thẳng thừng đe doạ.
- Không là không, là không, là không. Anh không vào! Toàn con trai trong đấy. Xấu hổ chết đi được! Hu hu.
- Chúng nó chỉ hút thuốc có đứng tè ở ngoài đâu. Anh sợ gì _ Ngọc Lam gắt.
- Hay là…em vào trước rồi anh đi sau nhé _ Linh Nhi mím môi chờ phản ứng của cô bạn.
- Được rồi. Anh nhớ phải theo sau đấy!
Ngọc Lam vừa nói vừa xăm xăm bước tới khu vệ sinh nam. Linh Nhi tròn mắt hết nhìn Lam rồi lại quay sang Bảo Anh. Càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy tiếng cười khúc khích cùng câu nói thản nhiên:
- Máu liều của nó cao lắm, chú yên tâm.
Linh Nhi khẽ nuốt nước bọt, chăm chú quan sát Ngọc Lam. Cô bạn sau vài phút hiên ngang ban đầu mới phát hiện ra Linh Nhi không hề có ý định vào cuộc. Cô hất hàm ra hiệu nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu cúi gằm mặt của Nhi. Lam ném một cái nhìn nảy lửa về phía hành lang nơi Bảo Anh và Linh Nhi đang đứng. Cô lúng túng nhìn lũ con trai lố nhố trước cửa khu vệ sinh một lượt. Rồi rất nhanh xông tới một chiếc Hello Kitty dựng sát tường, vơ vội từ giỏ xe một chiếc áo mưa màu xám rồi bước ra cũng với điệu bộ hùng dũng khi nãy.
Bảo Anh và Linh Nhi chứng kiến màn “cướp áo mưa” hoành tráng đó mà nhìn nhau cười đến chảy nước mắt. Ngọc Lam giận tím mặt vứt chiến lợi phẩm bất đắc dĩ được sang một bên, nghiến răng quát:
- Anh lừa em! Nói mà không biết giữ lời. Bảo đi vào cùng mà lại để em thân gái một mình xông vào cái chỗ cả đám con trai đang phì phèo thuốc lá như thế. Anh có biết bọn nó nhìn em với ánh bàng hoàng, sững sờ mắt như trông thấy quái vật không hả?
- Anh chỉ biết em diễn vai kẻ cắp áo mưa rất đạt thôi. Hi hi _ Linh Nhi cố nén cười khi đối diện với khuôn mặt khoa trương biểu cảm của cô bạn thân.
Bảo Anh lại không che giấu ôm bụng cười ngặt nghẽo:
- Ha ha ha. Đến tận hôm nay anh mới…mới khai quật được thêm…một tài lẻ của chú đấy.
- Anh thù các chú! _ Ngọc Lam vùng vằng.
Như chợt nhớ ra vấn đề quan trọng nhất. Linh Nhi chớp mắt hi vọng nhìn cô bạn:
- Thế em có nhìn thấy Duy Phong không?
- Em đã được chiêm ngưỡng cái bộ mặt “bả gà” đấy bao giờ đâu. Chứ nói gì đến việc căng mắt để nhận diện nó giữa đám khói thuốc mờ mịt trong kia.
Tiếng trống vào tiết cắt ngang tràng cười của Bảo Anh và kịp thời ngăn lại những lời lẽ tức giận tại cửa miệng Ngọc Lam.
- Ra xếp hàng tập thể dục đã rồi cuối giờ anh sẽ xin nghỉ sớm đi tìm Duy Phong mà _ Linh Nhi nháy mắt làm hoà với cô bạn đang bừng bừng lửa giận.
- Xếp hàng xong anh xin đi luôn đi. Nó ở trong này đấy _ Ngọc Lam khó chịu liếc mắt về phía nhà vệ sinh nam _ Cuối giờ thế nào nó cũng chạy về sớm cho xem. Suốt tuần vừa rồi bọn mình sang tìm có gặp được đâu.
- Nhưng em vừa nói không biết mặt Phong cơ mà. Sao bây giờ lại chắc chắn thế _ Linh Nhi bĩu môi.
- Em bảo có là có. Anh không tin thì vào kiểm tra xem!
- Biết rồi. Biết rồi. Lát nữa anh vào là được chứ gì.
- Rõ ràng là chuyện của anh nhưng sao cứ để em phải bắt ép thế nhỉ. Cuối cùng là cưa nó cho anh hay cho em đây?
- Hi hi. Because you are my BFF!
Linh Nhi cười tít mắt, nắm tay Bảo Anh chạy ra sân trường.
Phòng học lớp D4 nằm ngay sau bục sân khấu của trường Thanh Lâm nên từ chỗ tập thể dục có thể dễ dàng quan sát mọi việc diễn ra trong đó. Linh Nhi vừa tập bài khởi động cơ bản vừa liên tục chú ý đến chiếc bàn cuối cùng cạnh cửa ra vào. Nhưng vẫn chưa hề thấy tăm hơi Duy Phong.
Linh Nhi nhanh chóng hoàn thành ba vòng chạy quanh sân dưới sự hối thúc của Ngọc Lam. Khi cô đang hổn hển ngồi xuống cạnh Bảo Anh thì Lam đã lập tức lên tiếng:
- Anh xin thầy luôn đi!
- Cứ để tập file ở đây. Anh chỉ ngó vào xem có đúng là Phong không đã nhé. Nếu không phải thì ngại lắm _ Linh Nhi ôm mặt.
Trên đường đi cô đặt ra hàng loạt giả thiết rằng nếu trong đó không có người thì sao, nếu có người nhưng không phải Duy Phong thì thế nào, nếu là Duy Phong thì phải làm gì v.v.. Nhưng Ngọc Lam chỉ ném cho Linh Nhi một cái trừng mắt, còn Bảo Anh thì rất chuyên tâm kéo lê cô đi dọc hành lang.
Lần này, Bảo Anh đã có kinh nghiệm nên luôn giữ một khoảng cách an toàn với những chiếc cột. Linh Nhi hết cách bèn lấy lí do muốn rửa tay để nán lại thêm chút thời gian. Cố gắng vận dụng hết vốn từ ngữ để thuyết phục hai cô bạn rằng trong khu vệ sinh đã không còn ai. Cô cho rằng Phong đã ra ngoài trường hoặc đi đâu đó chứ không phải ngồi tận hưởng sự yên tĩnh kì lạ tại đây. Và đám con trai chỉ trưng dụng khu này vào giờ nghỉ giải lao chứ không ai đủ kiên nhẫn và nhàm chán đến mức ngồi đốt thuốc hàng giờ giữa không gian không mấy trong lành này.
Giữa lúc Linh Nhi gần như thành công với tài ăn nói khiêm tốn của mình thì Ngọc Lam đột nhiên đưa ngón tay trỏ lên miệng bảo cô im lặng. Đôi mặt dài và hẹp của cô hơi nheo lại. Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt chuyển động duyên dáng. Chóp mũi lay động như thể