Ngày thứ nhất.
Linh Nhi vừa ấn liên tiếp lên chiếc chuông cửa vừa gọi ầm ĩ:
- Duy Phong! Duy Phong! Xuống mở cửa cho em!
Cô biết làm phiền hàng xóm vào lúc mờ sáng thế này thật không phải phép. Nhưng cô đã kiên nhẫn ngồi dưới hiên nhà Duy Phong gần hai giờ đồng hồ. Bàn chân đã trở nên tê cứng không thể cử động. Cánh tay sớm biến thành bữa điểm tâm thịnh soạn cho lũ muỗi háu ăn. Đôi mắt chỉ trực díp lại vì buồn ngủ.
Trên lầu hai Duy Phong hé rèm cửa sổ nhìn xuống. Một bóng dáng nhỏ bé đang co ro ngồi trên thềm nhà. Cô gái lại nhấc điện thoại gọi vào số anh. Phong nắm chặt chiếc Nokia 6300 đang rung bần bật trong tay. Vài giây sau, chiếc điện thoại nằm yên trở lại, màn hình nhấp nháy “23 cuộc gọi nhỡ từ Linh Nhi”. Anh không nén nổi bực tức chạy như bay xuống cầu thang.
Két. Cánh cửa gỗ như bị giật tung khỏi bản lề. Linh Nhi chưa kịp quay lại đã nghe thấy giọng quát tháo của Duy Phong:
- Đầu óc em không bình thường hả? Sáng ra đã tới làm loạn. Có để cho ai ngủ không?
- Có người yêu nào như anh không chứ…
Linh Nhi hờn dỗi nói rồi lảo đảo đứng dậy. Đôi chân tê rần bỗng khuỵu xuống. Duy Phong nhanh tay đỡ lấy Nhi. Anh nén tiếng thở dài, bế bổng thân hình cô trên tay. Linh Nhi vùi mặt trong vòm ngực rắn chắc của anh khẽ cười. Cô hít hít mùi sữa tắm thanh mát từ cơ thể anh.
Duy Phong sải những bước dài trên cầu thang, dùng chân đẩy cửa phòng ngủ. Anh dịu dàng đặt Linh Nhi xuống đệm. Mở ngăn kéo lấy một chai dầu gió.
Linh Nhi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy anh ngồi bệt dưới sàn nhà, một tay nhấc chân mình. Cô giữ tay anh hỏi:
- Anh làm gì vậy?
- Làm nhiệm vụ của người yêu bảy ngày, được không?
Duy Phong đổ dầu vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân trắng mịn của Nhi. Bàn tay to lớn của anh di chuyển linh hoạt dọc bắp chân cô. Những ngón tay thuôn dài mang theo hơi ấm đến gan bàn chân tê rần.
- Đỡ chưa? _ Duy Phong ngước mắt hỏi.
- Rồi ạ.
- Chờ chút anh đi tìm nước hoa bôi lên vết muỗi đốt.
- Không cần đâu anh.
- Ngồi yên đấy.
Duy Phong lục lọi khắp ngăn tủ, lật tung đống quần áo lôi ra hộp nước hoa cũ. Anh vừa xịt nước hoa vào lòng bàn tay vừa bước đến bên Linh Nhi. Mùi BVLGARY BLACK lan toả khắp không gian. Anh dùng ngón tay trỏ cẩn thận thoa nước hoa lên từng vết sưng đỏ. Linh Nhi toét miệng cười:
- Lâu lắm mới được ngửi mùi này. Nhớ quá!
- Em thích mùi hương này sao? _ Duy Phong nhướn mày.
- Vô cùng thích là đằng khác! Lần đầu tiên gặp anh trong viện, dù không nhớ được gì nhưng em đặc biệt thấy mùi nước hoa của anh rất thân quen.
Bàn tay Duy Phong bất chợt khựng lại. Linh Nhi giật mình, đưa tay che miệng.
Rất lâu sau, Linh Nhi mới khẽ nói:
- Phong à, Lan Chi…ừm, cô ấy đã nói cho em biết. Mình có thể bỏ qua chuyện cũ được không? Ít nhất…là trong bảy ngày này chúng ta có thể không nghĩ đến những chuyện đau lòng đó, Phong nhé!
Anh dang tay ôm lấy cô. Gục mặt vào đám tóc ngắn cũn, lởm chởm. Cúi đầu hôn khẽ lên vành tai cô, dịu giọng:
- Để tóc dài nhé. Anh nhớ mái tóc dài trước đây của em.
- Hi hi. Được ạ. Nhưng anh có đủ kiên nhẫn để chờ đến khi tóc em dài không?
- Ừm. Hôm nay muốn làm gì? _ Duy Phong đổi chủ đề.
- Để em dẫn anh đến một chỗ hay ho nhé! _ Linh Nhi nháy mắt.
- Đây là cái nơi thú vị của em đấy hả?!
Duy Phong đút tay vào túi quần, chán nản đứng trước cổng công viên Đại Nghĩa nói.
- Em muốn đổi khẩu vị cho anh mà _ Linh Nhi le lưỡi _ Em dám chắc là anh còn không nhớ nổi đã bao lâu mình không đặt chân đến những nơi thế này rồi.
- 14 năm. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh đi chơi công viên với mẹ _ Duy Phong nói như người máy được lập trình sẵn, đôi mắt không lộ ra chút xúc cảm nào.
Linh Nhi luồn những ngón tay mảnh khảnh vào tay anh. Bàn tay lạnh lẽo siết nhẹ lấy tay Nhi. Cô vui vẻ kéo anh chạy đi mua vé vào cổng. Anh chàng cao lớn cầm tay Nhi, dán lên cổ tay nhỏ nhắn một tấm vé trọn gói. Động tác của chàng trai chậm chạp lạ thường, vừa cố tình nắm tay cô thật lâu vừa lén nhìn ngắm khuôn mặt kiều diễm.
Duy Phong đặt tay lên chiếc cằm nhỏ, thô bạo kéo mặt Linh Nhi về phía mình. Đôi mắt nâu sẫm nhìn xoáy vào cô. Vành môi mím chặt. Linh Nhi không hiểu chuyện liền hỏi:
- Anh khó chịu ở đâu à? Mình chơi mấy trò nhẹ nhàng thôi cũng được.
- Em tự lo cho bản thân trước đi!
Duy Phong khó chịu lườm anh chàng dán vé. Anh ta biết điều lập tức buông tay Nhi. Phong nhân cơ hội lôi cô xềnh xệch đến khu trò chơi. Linh Nhi chợt hiểu ra. Cô vừa cười vừa đung đưa cánh tay Phong:
- Anh ghen phải không? Anh ghen với anh chàng đó sao?
- Em điên à! Sao anh phải ghen. Là…là do anh sợ độ cao. Nghĩ đến mấy trò chơi đã thấy bực mình.
- Ồ nhưng sao em thấy lí do này của anh không có chút liên quan và thuyết phục nào nhỉ.
- Đi chơi đu quay bạch tuộc!
- Ban nãy còn có người kêu mắc chứng sợ độ à _ Linh Nhi làm mặt ngây thơ.
- Có muốn đi chơi nữa không hả! _ Duy Phong xấu hổ quát.
- Chơi chơi. Em ngoan rồi. Không nói linh tinh nữa _ Nhi giơ tay đầu hàng.
Chiếc vòi bạch tuộc xoay vòng vòng, lên cao xuống thấp khiến Linh Nhi thích thú hét lên. Mỗi lần chiếc vòi nghiêng sang phải Linh Nhi theo quán tính cũng nhào vào lòng Duy Phong, cười khúc khích.
Lúc chú bạch tuộc đã ngừng hẳn mọi cử động, Linh Nhi vẫn nuối tiếc chưa muốn bước ra khỏi khoang ngồi. Duy Phong như chỉ chờ đợi giây phút này, anh nhanh chóng chạy đến gốc cây gần đó. Cánh tay chống vào thân cây, các đường nét trên mặt đanh lại. Linh Nhi sợ hãi chạy đến vuốt nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của Phong.
- Anh không sao chứ?
- Không sao. Chờ một lát là ổn _ Duy Phong lắc đầu trấn an Nhi.
- Em nghĩ anh không chơi được nữa đâu. Chúng ta đi nơi khác…
- Đi đâu! Còn chưa chơi xong mà. Em thích trò gì? Hải tặc nhé?
Duy Phong từ nhỏ đã sợ những trò chơi mạo hiểm. Anh sẵn sàng liều mạng đua xe, đánh nhau đến bầm dập thân thể nhưng lại chưa một lần dám chơi trò rồng thép. Nhưng vì lòng tự tôn của thằng con trai, Phong không thể tỏ ra yếu đuối, nhất là trước Linh Nhi. Vừa rồi không muốn Nhi biết mình đang ghen, anh đành bịa tạm một lí do không ngờ lại để lộ ra điểm yếu. Duy Phong cố nén xuống cơn buồn nôn, dứt khoát ngồi lên chiếc thuyền cướp biển.
Đến khi chiếc thuyền bắt đầu hoạt động, Duy Phong liền bị cảm giác hối hận xâm chiếm. Bàn tay bám chặt vào mạn thuyền đến nổi gân xanh. Mỗi lần chiếc thuyền chuyển động xuống dưới, Duy Phong đều muốn “phun” tất cả những thứ trong bụng lên đầu thằng nhóc ngồi phía trước.
Trò chơi kết thúc, mọi người hứng khởi chạy đi tìm trò mới. Chỉ riêng Duy Phong vẫn ngồi lì như cũ. Đôi chân run run mất đi cảm giác không tài nào đứng dậy. Bác phụ trách lầm tưởng anh còn muốn chơi tiếp, tốt bụng thông báo:
- Hai cháu ngồi chờ, khi nào có đủ người chơi bác mới khởi động máy được.
Duy Phong ném cho ông bác một ánh nhìn hận thù, bước nhanh xuống thuyền như ma đuổi, lầm bầm:
- Tôi không rảnh để chơi cái trò khỉ này đến lần thứ hai.
Linh Nhi tiến đến ghế đá, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình:
- Lại đây ngồi nghỉ chút đi. Nếu không chơi được thì phải nói với em từ đầu chứ. Đâu cần cố gắng đến nỗi mặt mũi tím tái vậy.
- Ai nói anh chơi không được.
- Đúng là cái đồ bệnh sĩ chết trước bệnh tim _ Linh Nhi bĩu môi.
- Đừng có ngồi đấy lảm nhảm phí lời. Mau chơi trò rồng thép, xem ai là người la hét nào _ Duy Phong lớn tiếng thách thức.
Nhắm mắt điều hoà nhịp thở, Duy Phong kiểm tra tấm an toàn trước ngực. Lắc đầu xua đuổi những hình ảnh đáng sợ trong phim “Final destination”. Anh tự nhủ: “Sẽ không sao. Trò này rất nhanh. Có khi mình chưa kịp sợ nó đã kết thúc rồi”. Linh Nhi đặt tay lên má anh nói: “Phong, đừng sợ”. Anh lừ mắt nhìn cô, kiêu ngạo nói: “Nếu em sợ thì bây giờ xuống vẫn kịp. Anh chơi một mình cũng được”.
Con tàu siêu