Tống Thời Cẩn đương nhiên là biết, đời trước ông không có quay lại, hắn không cần nghĩ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì. Trong cung không biết có bao nhiêu cao thủ, chỉ dựa vào sức một mình Tôn thần y, thế lực mỏng manh, muốn bào thù thay cho Hoàng hậu thì gần như là chuyện không có khả năng.
"Cao đại nhân bảo con chuyển lời cho người." Tống Thời Cẩn vẫn không trả lời, chuyển chủ đề nói.
Tôn thần y nghe vậy cúi thấp đầu xuống, ngọn nến lập lóe chiếu lên mặt, bóng của hàng lông mi vừa hay che mất đi cảm xúc trong mắt ông.
Tống Thời Cẩn lấy một món đồ từ trong ống tay áo ra, đưa đến trước mặt ông: "Ông nói, năm xưa nói những lời trái với lòng, không mong được người tha thứ, nhưng trong lòng ông ấy, người chưa bao giờ là kẻ thay thế cho Cao Lê cả, người chính là người, là đứa con trai mà ông có lỗi nhất, sau này không cần phải lén lút đi cúng bái Cao phu nhân nữa, ông ấy không ngăn cản cũng không ép người, nhưng có một chuyện, ông ấy vẫn muốn giải thích."
Người gỗ nho nhỏ trên mặt bàn, điêu khắc vô cùng thô sơ, thậm chí là có chút xấu, nhìn vào giống như là đồ chơi đễ dỗ trẻ em, góc nhọn đã bị mài mòn trơn nhẵn từ lâu, Tôn thần y đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mãi nhìn mãi rồi hốc mắt ông đỏ ửng lên.
Ông không nói gì, chỉ là đôi tay run rẩy mà cầm người gỗ đó siết chặt lòng bàn tay.
"Những người hành thích người, không phải là do ông ấy sắp xếp. Người mất tích biết bao nhiêu năm qua, ông ấy vẫn không từ bỏ cơ hội tìm kiếm chân tướng, nếu như người còn bằng lòng, Cao phủ vẫn là nhà của người, ông ấy rất nhớ người."
"Không!" Tôn thần y đột nhiên mở miệng: "Ta không thể đi gặp ông ấy!"
Không có ai biết lúc ông bị cứa rách cổ họng, trong lòng ông đau đến như thế nào, tình thân mà ông quý trọng nhất, tình cảm không thể nào nói ra khỏi miệng với Cao Nhã, đều đột nhiên bị người khác tịch thu mất trong một đêm.
Ông không ham mê quyền quý, cái mà ông không nỡ chỉ là sự ấm áp mà Cao gia đã từng cho ông, trong từng giấc mơ mỗi đêm về, ông đều không muốn tỉnh lại. Trong mơ có cha nương, Cao Nhã vẫn còn sống, nhưng ông lại không thể quay về, ban đầu ông tưởng lầm là những người đó do Cao Chính Viễn phái đến, nhưng sau này lại là không dám về.
"Ta biết không phải là ông ấy, vào hôm cứu con đó, ta đã biết rồi." Đón nhận ánh mắt của Tống Thời Cẩn và Cố Hoài Du, Tôn thần khàn giọng nói: "Cũng chính bởi vì như thế, nên ta mới không thể đi gặp ông ấy được."
Trong lòng Cố Hoài Du không nói thành lời được, quả thực, sự xuất hiện của món đồ có kí hiệu cho thân phận Long Lân Vệ, vị trong cung kia nhất định cũng sai người nhìn chằm chằm, Tôn thần đã độc chết mấy người, một khi ông xuất hiện, vậy thì chờ đợi ông và Cao đại nhân ở phía trước chỉ có một con đường chết mà thôi.
Tống Thời Cẩn không biết nghĩ đến chuyện gì, lại chuyển chủ đề, hỏi: "Sư phụ, kí ức trước năm tuổi của con, có phải là người đã động tay động chân không?"
Tôn thần y gật gật đầu, nói: "Trước khi tất cả mọi thứ rõ ràng, ta không hi vọng con có thể nhớ lại."
"Nhưng mà bây giờ, con bắt buộc phải nhớ lại." Tống Thời Cẩn thấp giọng nói: "Cái chết của Tiên Hoàng hậu rất kì lạ, tuy là Hoàng đế giấu kĩ, nhưng mà không phải là không lưu lại một chút dấu vết gì, có lẽ con chính là Vệ Chiêu, có lẽ là mọi người nhận lầm rồi, chuyện này, con nhất định phải xác định."
"Nếu như, con nhất định muốn như vậy." Tôn thần y thở dài một hơi, nói: "Ba ngày sau, ta sẽ tới tìm con."
Không có ai biết rằng, đối với một người chưa từng cảm nhận được tình thân mà nói, sự đả kích mà những tin tức này mang đến cho Tống Thời Cẩn là lớn biết bao. Hắn từng đi tìm, có lẽ đến hắn cũng không hề phát hiện ra, sự không cam lòng và sợ hãi của hắn, hắn muốn có một đáp án liên quan đến thân thế của mình, nhưng lại sợ kết quả sẽ khiến cho mình không thể nào chấp nhận được, cho nên khi không nghe ngóng được gì thì hắn liền bỏ cuộc. Nhưng lúc này lại có người nói với hắn, không có ai bỏ rơi hắn, bao nhiêu năm qua vẫn luôn đi tìm hắn, cho nên, hắn nhất định phải tìm lại kí ức trước kia của mình.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã vang lên, ngắt đoạn cuộc trò chuyện của ba người, Tống Thời Cẩn và Cố Hoài Du nhìn nhau một cái, rồi hắn mở cửa sổ nhảy ra ngoài cùng với Tôn thần y.
Đồng thời, tiếng gõ cửa vang lên, Hồng Ngọc và Lục Chi đồng loạt đứng bên ngoài cửa nói: "Tiểu thư, Lâm Tương xảy ra chuyện rồi!"
Cố Hoài Du chỉnh lại thần sắc, xốc chăn trên giường cho rối lên, mới mang một gương mặt mệt mỏi mà mở cửa phòng ra, hỏi: "Có chuyện gì?"
Lục Chi nén thấp giọng: "Nàng ta sảy thai rồi..."
Cố Hoài Du có chút kinh ngạc, "Chuyện gì?". Bị hạ thuốc, lăn lộn trên mặt đất cũng không thấy Lâm Tương bị gì, sao vừa về không lâu thì lại sảy thai rồi?
Hồng Ngọc nhìn đèn lồng màu trắng lắc lư một cái, run rẩy nói: "Là bị dọa, nàng ta nói trong phủ có ma, nhìn thấy Vương phi..."
Đầu ngón tay Cố Hoài Du ma sát, chuyện có ma nàng không tin, nếu như thật sự có ma, thì sao nàng phải đợi đến đời này, nếu có ma thì đời trước sau khi chết nàng nhất định sẽ hóa thành con ma hung ác nhất, gϊếŧ hết những người này.
Lâm Tương như vậy gọi là có tật giật mình, hoặc là có người nhân lúc mọi người thả lỏng sau buổi tang lễ mà cố ý làm ra.
"Cùng đi xem thử với ta."
Chuyện còn phải kể từ sau khi Lâm Tương về phòng.
Sau khi Cố Hoài Du dọa Lâm Tương như vậy, thì nàng ta liền hoảng loạn mà chạy từ linh đường về Phù Hương Các, Triều Lộ và Triều Tịch thấy sắc mặt nàng ta không tốt lắm nhưng cũng chỉ tưởng là chuyện nàng ta bị biếm làm tiện dân buổi chiều khiến nàng ta không thoải mái, nên cũng không dám chọc giận nàng ta, chỉ dọn giường xong xuôi thì liền nín thở nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.
Đa số nha hoàn trong Phù Hương Viện đều được sắp xếp đến linh đường để canh gác, cả viện đều yên ắng, bởi vì sợ hãi và chột dạ, mà sau khi hai người lui ra khỏi phòng, Lâm Tương liền nằm lên giường.
Từng cảnh hiện lên trong đầu hôm nàng ta ép Trương Thị uống bình Xích Ẩn Tán đó, Trương Thị vẫy vùng và ánh mắt oán hận của bà ta, bị phóng đại lên gấp mấy lần.
Trên tóc vẫn còn đọng mùi nhang đèn bị đốt cháy, bỗng dưng, nàng ta lại như nghe thấy câu nói kia.
"Người sau khi chết, có thể sẽ về lại trong đêm đó!"
Buổi chiều lúc nàng ta được lão phu nhân thả ra, cũng là lúc khâm liệm cho Trương Thị, lần nhìn thấy cuối cùng là dung nhan của một người chết, nàng ta không thể nào tránh được.
Trương Thị nằm trong quan tài lớn, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng, móng tay không còn màu máu, hình như còn mọc dài ra một chút, cả người ốm trơ xương, trên mặt đắp một lớp phấn dày đặc, trắng bệch đến đáng sợ, nhưng mà hai vệt ửng hồng trên gò má lại không hề tan đi, hốc mắt sâu trũng, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể mở bừng ra trừng mắt nhìn nàng ta.
Hành lang bên ngoài cửa sổ còn treo mấy ngọn đèn lồng, dưới ánh sáng vàng tối như có bóng người đột nhiên lướt qua, tiếng móng tay cào nhẹ trên gỗ vang lên, da đầu Lâm Tương tê rần, vội vàng nhắm mắt lại.
Một mùi hương nhàn nhạt trộn lẫn với mùi giấy tiền vàng bị đốt bay vào trong