Vào trong làng, Phó Dật Thần gửi xe ở nhà người quen rồi cùng Chu Nhất Dương đi bộ đến ngọn đồi.
"Anh có người quen ở đây à?"
"Ừ, là một người thầy chủ nhiệm khoa của mẹ tôi hồi đại học, thầy về hưu rồi."
"Mẹ anh? Chưa từng nghe anh nhắc đến bà ấy bao giờ."
Nhắc đến mẹ, hình như đôi mắt Phó Dật Thần có chút đượm buồn.
"Mẹ tôi, bà ấy mất vào mùa thu 9 năm trước.
Năm tôi 20 tuổi."
"A, Tôi xin lỗi nhé, tôi không cố ý."
"Không sao, dù sao thì hiện tại tôi có thể thẳng thắn đối diện với sự thật đó rồi."
"Anh yêu mẹ anh lắm nhỉ?"
"Ừ, rất yêu.
Bà ấy là một người vô cùng dịu dàng, tình cảm, luôn mang lại hạnh phúc cho mọi người."
"Vậy, quan hệ của anh với mọi người trong gia đình cũng tốt lắm đúng không?"
"Chỉ có gia đình nhỏ ba người của chúng tôi thôi, bố mẹ và tôi là rất hạnh phúc.
Còn những người xung quanh, chỉ có danh nghĩa là người thân thôi, chứ thực ra họ có những cuộc chiến ngầm bên trong."
Gia tộc lớn đa phần là như thế, điều đó không thể tránh khỏi.
"Nhưng mà anh cũng vượt qua được họ còn gì, anh rất giỏi."
"Một phần có thể do tôi có thiên phú nên học cái gì cũng nhanh hơn người khác, một phần nữa là, sau khi mẹ tôi mất, thì tôi càng bị ông nội ép học điên cuồng hơn để trở thành một người thừa kế đúng nghĩa.
Nhưng may là tôi vẫn luôn có bố ở bên.
Bố tôi giống như ánh sáng duy nhất trong cả cái gia tộc đen tối đó.
Phó gia ấy à, chỉ được cái vỏ ngoài thôi."
Thủ đoạn và tàn nhẫn, là thứ luôn tồn tại trên thương trường.
Phó Dật Thần cũng là kiểu người giống như mọi người đồn đại bên ngoài, nhưng phần dịu dàng của anh được thừa hưởng từ người mẹ có lẽ chỉ dành cho Chu Nhất Dương.
Đi bộ gần nửa tiếng thì đến ngọn đồi.
Ở đây có những bậc thang gỗ để đi lên đồi.
Phủ khắp đồi là những loài hoa dại không tên.
Khi bước đi, có cảm giác như đang đi trên một biển hoa vậy.
Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần đi lên chỗ đỉnh đồi cao nhất thì ngồi xuống thảm hoa thiên nhiên, tận hưởng gió trời.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh, vầng trăng dịu dàng, đẹp giống như một bức tranh vậy.
Chu Nhất Dương liền nằm hẳn xuống, gối đầu lên thảm hoa.
Cậu giơ tay lên rồi cười thích thú.
"Cảm giác đưa tay ra là có thể chạm tới bầu trời, bắt lấy những vì sao vậy."
Phó Dật Thần cũng nằm xuống theo cậu, nhìn cậu cười.
Những cơn gió thổi qua ngọn đồi mang theo hương vị đặc trưng của mùa hạ: hương hoa nhè nhẹ, hương cỏ non còn mang theo mùi nhựa sống, và hương tóc của người trong tim.
Chu Nhất Dương thấy một đốm sáng nhỏ xíu màu vàng trên không trung, tiếp theo đó là những đốm sáng khác bay lên.
Là đom đóm.
Từ dưới chân đồi đến đỉnh đồi cũng có những con đom đóm.
Lúc thì chúng bay là là mặt đất, lúc thì lại bay cao.
Chu Nhất Dương ngồi dậy, giơ tay ra, để một chú đom đóm nhỏ xinh bay trong lòng bàn tay mình.
Trong đôi mắt của cậu cũng có