Nụ hôn như cánh bướm lướt qua nhưng khiến cả người Phó Dật Thần cứng đờ, não bộ tưởng chừng ngừng hoạt động mấy giây.
Mà Chu Nhất Dương, sau khi hôn xong thì hoàn toàn tỉnh ngủ.
Bởi vì ban nãy, cậu không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, trong cơn buồn ngủ, lại thấy khuôn mặt của Phó Dật Thần sát gần mình, nghĩ mình mộng xuân rồi.
Cậu cứ thế nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Hôn xong rồi, phát hiện cảm giác quá chân thực, liền tỉnh mộng luôn.
Không biết giấu mặt đi đâu!!!!
Chu Nhất Dương ngại ngùng nói xin lỗi với Phó Dật Thần rồi đẩy anh ra, định chạy ra ngoài.
Còn Phó Dật Thần, sau khi não hoạt động trở lại thì ý thức được tình hình, vội chạy ra chặn cửa, không cho Chu Nhất Dương ra ngoài.
"Tôi thực sự xin lỗi, vừa nãy là tôi không cố ý." - Chu Nhất Dương trốn thoát không thành, chỉ có thể tiếp tục nói xin lỗi.
Nhưng cậu nghĩ, Phó Dật Thần khó chịu với nụ hôn đó như vậy sao?
Đột nhiên Chu Nhất Dương cảm thấy vô cùng tủi thân, dẫu biết rằng anh thích người khác, nhưng vẫn không kiềm được, thỉnh thoảng cậu lại có mộng xuân.
Lỡ hôn anh một cái, chắc anh tức giận lắm đây, Chu Nhất Dương còn không dám nhìn thẳng mặt Phó Dật Thần.
Nhưng rồi một bàn tay to lớn khẽ nâng khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngại ngùng của cậu lên.
Phó Dật Thần chăm chú nhìn vào đôi mắt nâu to tròn của Chu Nhất Dương, giọng anh hơi khàn, anh hỏi cậu: "Vừa nãy cậu hôn tôi, là cậu có tình cảm với tôi đúng không?"
Chu Nhất Dương định lắc đầu từ chối, nhưng cậu nghĩ, khi người ta đã hoài nghi về tình cảm mình đối với người ta, tức là người ta cũng đã có câu trả lời chính xác đến 90% rồi, nên cậu gật đầu thừa nhận.
"Đúng."
Chu Nhất Dương vừa trả lời xong thì ngay lập tức, một nụ hôn nóng bỏng ập xuống khiến cậu cực kì sửng sốt.
Nụ hôn mang theo mùi vị chiếm hữu làm cậu nhất thời không thở nổi.
Phó Dật Thần như con dã thú bị giam hãm lâu ngày, bây giờ được tự do, đầu lưỡi linh hoạt càn quét miệng cậu, m*t lấy mùi vị của cậu.
Chu Nhất Dương nhớ đến người mà Phó Dật Thần thích, một người mà anh thích đã 7 năm trời.
Nhưng bây giờ anh lại hôn cậu, nghĩa là thế nào?
Chu Nhất Dương nghĩ vậy liền cương quyết đẩy Phó Dật Thần ra.
"Anh làm cái gì vậy?" - Chu Nhất Dương chất vấn, đôi môi cậu bị Phó Dật Thần cắn, m*t đã đỏ ửng, trông cực kì mê hồn.
Phó Dật Thần nhìn chằm chằm vào đôi môi đó, định lao tới hôn tiếp nhưng Chu Nhất Dương đẩy ra.
"Anh trả lời tôi đi đã.
Đúng là tôi có thích anh, nhưng tôi cũng biết anh đã có người trong lòng rồi.
Vậy mà anh lại hôn tôi, anh rốt cuộc có ý gì?"
Một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt đang rối bời của Chu Nhất Dương.
Bị thương, cậu không khóc.
Bị mắng, bị đánh cũng không khóc.
Lần này cậu cũng không hề muốn khóc, nhưng lại không thể nào kiềm nổi.
Cậu thường nghe rất nhiều những câu chuyện về tình yêu, người ta đau khổ, chết đi sống lại về tình yêu như thế nào.
Khi chưa rung động, cậu chỉ cảm thấy tình yêu là cái gì mà khiến người ta quỵ lụy nó đến thế.
Nhưng một lần lỡ sa ngã vào lưới tình, cậu mới hiểu, tình yêu là thứ mà người ta không thể kiểm soát nổi.
Sẽ khóc, sẽ cười, sẽ hèn nhát, sẽ yếu đuối, cũng sẽ mạnh mẽ mà phá vỡ mọi giới hạn.
Tình yêu đại khái khiến người ta như vậy.
Phó Dật Thần nghe xong câu hỏi của Chu Nhất Dương, anh bình tĩnh hơn đôi chút.
Lại nhìn thấy giọt nước mắt của cậu, trong lòng anh đau xót biết bao.
Anh muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cậu nhưng cậu tránh đi.
Phó Dật Thần thở dài một hơi, rồi chậm rãi trả lời: "Cậu không nhớ gì sao? Ở Thụy Sĩ 7 năm về trước, tôi đã gặp được cậu.
Cậu chính là người mà tôi đã yêu thầm 7 năm nay."
Chu Nhất Dương trố mắt nhìn Phó Dật Thần, cũng ngừng khóc luôn.
7 năm, người đó, vậy mà lại là cậu?
Chu Nhất Dương