Phó Dật Thần không nghĩ Chu Nhất Dương sẽ nói như vậy.
Hai người mới yêu nhau không lâu, nhưng cậu lại luôn đem đến cho anh cảm giác an toàn mà rất lâu rồi anh không được cảm nhận.
Tuy chỉ là lời nói, nhưng trong lòng Phó Dật Thần vui như nở hoa, ai bảo chỉ có phụ nữ mới thích nghe những lời ngọt ngào của đàn ông, Phó Dật Thần anh đây cũng thích nghe nhé!
Phó Dật Thần nhìn Chu Nhất Dương mỉm cười, ánh mắt ngày càng si mê làm Chu Nhất Dương phải vội buông anh ra nếu không cậu sẽ chết chìm trong đó.
"Nhớ lời em nói đó." - Chu Nhất Dương buông ra rồi quay lại sắp xếp quần áo.
"Anh nhớ rồi bảo bối." - Phó Dật Thần từ đằng sau chồm lên hôn chụt vào má Chu Nhất Dương làm cậu phì cười.
Ai yêu vào cũng sẽ thấy không khí biến thành kẹo ngọt hết thôi.
Chu Nhất Dương ở lại nước M với Phó Dật Thần thêm 2 ngày nữa rồi về nước.
Phó Dật Thần đã quyết định bỏ việc buôn bán vũ khí, nên vừa về nước, cũng phải đi giải quyết triệt để mọi thứ liên quan đến vũ khí, còn Chu Nhất Dương thì trở lại trường học, chuẩn bị cho đợt thực tập tiếp theo.
Mùa thu đi qua rất nhanh, nếu không có những cơn gió mùa đầu đông tới báo hiệu thì e là Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần còn không biết là mùa đông sắp tới.
Mùa đông thì có gì nào?
Có ngày sinh nhật của Phó Dật Thần đó.
(* Cảnh báo có H nhẹ *)
Tính ra thì đây là năm thứ hai Chu Nhất Dương đón sinh nhật cùng Phó Dật Thần, cậu nghĩ nên tặng anh một thứ gì đó thật đặc biệt, vì hai người cũng là người yêu rồi.
Cậu hỏi thử Tô Tiểu Bắc, thì cậu ta không cần suy nghĩ mà nói luôn: "Anh ta thích cậu rồi thì cậu tặng gì anh ta cũng đều thích."
"Thế thì tôi đã không phải hỏi cậu rồi nhé, tôi muốn một món quà có ý nghĩa cơ."
Tô Tiểu Bắc nghe Chu Nhất Dương nói xong, hút một ngụm trà sữa, rồi chép miệng: "Thế cậu dâng tặng tấm thân của cậu cho anh ta đi.
Đàn ông yêu bằng nửa [email protected] dưới, tặng bản thân mình là món quà có ý nghĩa nhất.
Chu Nhất Dương càng nghe càng đỏ mặt, cậu đạp ghế Tô Tiểu Bắc một cái: "Tôi nghiêm túc đấy!"
Tô Tiểu Bắc nhăn mặt: "Thì tôi cũng nghiêm túc mà."
Chu Nhất Dương không biết nói gì hơn, cậu lái xe đi về.
Dọc đường đi, miệng thì mắng ý tưởng của Tô Tiểu Bắc quá là cầm thú, nhưng đầu thì không ngừng cảm thấy, thực ra tặng bản thân, ừm, cũng là một ý kiến không tồi.
Lái xe về đến nhà, Chu Nhất Dương cuối cùng cũng chốt được món quà cậu định tặng Phó Dật Thần, nhưng xem ra, cậu phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng đây.
Buổi tối hôm sinh nhật Phó Dật Thần, Chu Nhất Dương cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Sau tiết mục cắt bánh sinh nhật, Chu Nhất Dương bình thường thích ăn ngọt giờ lại ăn có một miếng, ăn xong cậu chạy ngay lên tầng, nói với Phó Dật Thần dọn dẹp cho cậu, rồi 9h lên phòng cậu có việc.
Phó Dật Thần khó hiểu nhưng vẫn làm theo, bảo 9h thì đúng 9h anh lên phòng Chu Nhất Dương.
Anh gõ cửa phòng, bên trong có tiếng mời vào rất nhỏ của Chu Nhất Dương.
Khi đẩy cửa phòng, lại thấy điều hòa đã bật chế độ ấm, nhưng bên trong tối đen, không bật đèn.
Phó Dật Thần đang định rờ công tắc ở