"Tớ thấy anh ấy, từ khi mà cậu qua đây, nhìn qua mấy lần rồi."
Hứa Gia Minh nói xong lại càng khiến Chu Nhất Dương thêm sợ.
Thế là có ý gì???
"Cậu bảo từ khi tớ qua đây?"
Hứa Gia Minh gật đầu,
"Từ khi cậu qua đây, tớ thấy anh ta không nói chuyện với bố cậu nữa mà quay qua người khác, rồi cứ hay nhìn về hướng này, nên tớ tưởng, cậu với anh ấy có.....gì đó."
Chu Nhất Dương nghẹn họng, cậu mà có gì đó với anh ta, cậu thề, cậu sẽ đổi họ theo anh ta luôn.
"Cậu bớt làm tớ sợ đi, tớ với anh ta không quen không biết, sao có thể được.
Có thể anh ấy thấy người quen thì sao.
Thôi, bọn mình ra ban công một chút đi.
Tớ ngột ngạt quá."
Chu Nhất Dương kéo tay Hứa Gia Minh đi ra hướng ban công để hóng gió.
Tiết trời đã vào cuối thu nên buổi tối có hơi se se lạnh, nhưng mà Chu Nhất Dương thích cảm giác đó, tận hưởng khí trời, vui vẻ trong thế giới của riêng mình, tránh xa thứ ồn ào hỗn loạn của giới thượng lưu bên trong.
Ờm, tuy vậy, có một thứ vẫn làm cậu rất khó chịu, đó là, hôm nay tóc cậu có vuốt keo để giữ nếp, gió trời cũng không thổi bay được.
Cảm giác dính dính trên đầu khiến cậu không thoải mái.
Cậu quay qua Hứa Gia Minh đang đứng cạnh thì thấy cậu ta nhìn mình.
Thấy Chu Nhất Dương quay qua, Hứa Gia Minh chớp chớp mắt rồi ngại ngùng quay đi hướng khác.
"Sao vậy? Mặt tớ có dính gì à?"
"Không, tớ thấy, tớ thấy,.....ừm, tóc cậu..." - Hứa Gia Minh càng nói càng ngại.
Nhưng Chu Nhất Dương không nghi ngờ gì, vì bình thường Hứa Gia Minh khá hướng nội, ít nói, thỉnh thoảng nói chuyện còn ngại ngùng.
"À"
Chu Nhất Dương "à" xong mới nhớ ra ủa tóc mình thì có làm sao đâu.
Mình à làm cái gì.
Nhưng cậu nghĩ chắc Hứa Gia Minh muốn tìm chủ đề nói chuyện nên cũng chủ động nói chuyện với cậu ta.
Hai người ở ban công nói chuyện, không để ý có một ánh mắt luôn hướng ra phía bên này.
10h tối, tiệc tan, Chu Trạch Hạo lái xe chở bố mẹ về, còn Chu Nhất Dương đi riêng, cậu về biệt thự của mình.
Cậu lái chiếc Maserati của mình về, lúc đi trên đường cảm giác có 3,4 chiếc xe theo sau cố ý làm khó dễ cậu.
Đến một đoạn đường vắng, mấy chiếc xe phía sau vượt lên trước, trực tiếp chặn đường cậu.
Chu Nhất Dương vẫn ngồi im trên xe, vẻ mặt không thay đổi.
Bên kia bước xuống xe, dẫn đầu là một vị thiếu gia nào đó mà Chu Nhất Dương không quen biết.
Theo sau mà mấy tên trông như côn đồ, cả hội hùng hổ bước đến bên xe của Chu Nhất Dương hại cậu còn tưởng bọn họ đang đóng phim hành động.
Biết là bọn này định đến gây sự, nhưng cậu cứ cố tình ngồi lì trong xe đợi khi bọn chúng gõ cửa kính xe mới bước xuống.
Có vài chiếc xe khác đi qua đoạn đường này thì vội lướt rất nhanh, vì họ biết, đoạn đường này hay xảy ra ẩu đả, cũng có những vụ chết người, không nên dây vào.
"Có chuyện gì?" - Chu Nhất Dương lịch sự hỏi.
"Tam thiếu không nhận ra tôi à?" - Đối phương cợt nhả.
Dưới ánh đèn đường mù mờ, Chu Nhất Dương chỉ thấy một gương mặt lạ hoắc.
Nhưng điều khiến cậu vui vẻ