Trên đường về Phó gia, Chu Nhất Dương có hơi căng thẳng, đột nhiên cả cậu và Phó Dật Thần đều cùng bị gọi về, không biết là có chuyện gì đây.
Trước khi xuống xe, Phó Dật Thần phủ bàn tay to, rộng của anh lên bàn tay cậu, anh mỉm cười: "Có anh đây rồi!".
Một câu nói ngắn ngủi nhưng làm tâm trạng của Chu Nhất Dương đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Khi hai người bước vào nhà thì thấy trong nhà tối đen, Phó Dật Thần lấy làm lạ, đang định giơ tay tìm chỗ bật đèn thì đột nhiên nghe thấy tiếng hát chúc mừng sinh nhật.
Cả anh và Chu Nhất Dương đều đứng ngẩn ra.
Cùng lúc đó, một chiếc bánh kem 3 tầng được quản gia đẩy từ trong ra.
Qua ánh nến trên bánh, Chu Nhất Dương mới thấy trong nhà có nhiều người.
Chu Nhất Dương ngỡ ngàng mất một lúc, cho đến khi mọi người hát xong rồi cậu vẫn đứng ngơ ra đấy, thế này là thế nào? Phó gia, tổ chức sinh nhật cho cậu ư?
Mãi cho đến khi Phó Dật Thần nói cậu ước nguyện đi, cậu mới hoàn hồn, nhắm hai mắt lại cầu nguyện, nhưng vì quá bất ngờ và xúc động mà khi nhắm mắt lại, cậu chỉ thấy tim mình đập mạnh, còn tay thì run, căn bản là không ước nguyện được gì cả.
Được mấy giây, cậu liền mở mắt rồi thổi nến.
Sau khi thổi nến, đèn được bật lên, lúc này Chu Nhất Dương mới nhìn rõ mặt người nhà của Phó Dật Thần, có khoảng chục người, nhưng hình như đều là người có quan hệ tốt với Phó Dật Thần trong Phó gia.
Ông nội Phó ngồi ở chính giữa, ông tuy không cười nhưng ánh mắt nhìn Chu Nhất Dương dịu dàng hơn đôi chút, Phó Nham thì cười rất tươi, còn đặc biệt kéo tay Chu Nhất Dương ra ngồi cạnh mình, còn Phó Dật Thần thì tự đi tìm chỗ ngồi.
"Mọi người đây là..." - Chu Nhất Dương có chút không nói nên lời.
Phó Nham nói: "Hôm nay là sinh nhật con, nên mọi người trong Phó gia muốn cho con một bất ngờ, còn đặc biệt chuẩn bị quà nữa, coi như chính thức công nhận mối quan hệ của con và Dật Thần."
Chu Nhất Dương chưa kịp nói gì thì ông nội Phó đã đưa cho cậu một món quà, là một chiếc hộp, dù không biết trong hộp là gì, nhưng Chu Nhất Dương đoán là một món quà rất quý giá, cậu chỉ biết bẽn lẽn cảm ơn ông.
Ông nội Phó vẫn không tỏ vẻ gì, còn quay mặt sang phía khác, Phó Dật Thần thấy khóe môi ông hơi nhếch lên, anh đột nhiên thấy buồn cười.
Tiếp theo đến Phó Nham, ông cũng tặng một chiếc hộp.
Chu Nhất Dương nhìn nụ cười của Phó Nham, đột nhiên cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng hơn chút, đừng nói là kỉ vật gì đó nhé.
Nhưng dù tò mò, Chu Nhất Dương cũng không được mở ra, cậu tiếp tục được nhận quà của người nhà họ Phó, sau Phó Nham là đến vợ chồng chú hai, rồi mấy anh chị em họ khác.
Chu Nhất Dương ôm chồng quà mà cao hơn cả đầu cậu, lần đầu cậu hiểu cảm giác thụ sủng nhược kinh là như thế nào.
Sau khi mọi người đã tặng hết quà, Chu Nhất Dương cảm ơn tất cả mọi người rồi bắt đầu cắt bánh.
Cắt bánh xong, cậu lễ phép đưa cho ông nội Phó trước, rồi theo thứ tự tặng quà vừa nãy, còn lại cậu và Phó Dật Thần ăn cuối.
Chu Nhất Dương ăn bánh mà tim vẫn đập nhanh.
Mọi chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay quả thật làm cậu rất bất ngờ.
22 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cậu đón sinh nhật đặc biệt như vậy.
Vừa ăn vừa nghĩ, thành ra cậu ăn chậm hơn mọi người, cho đến khi ăn xong, ngẩng đầu lên, thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Chu Nhất Dương lại tiếp tục ngại ngùng.
Ông nội Phó