Tinh Kì từ nhỏ đã thường bị nghe mấy lời nói như "đồ con rơi", "đồ không có mẹ", mà những lúc như vậy, cô bé sẽ tức giận xông tới đánh nhau với người nói câu đó.
Nhưng Tinh Kì cũng là đứa trẻ dễ quên, sau đó chỉ cần được ăn ngon, chơi vui, là liền quên hết những lời khó nghe đó.
Năm cấp 2 quen Hân Liên, vì có những sở thích chung mà hai người chơi rất thân, Tinh Kì cho rằng Hân Liên là người bạn rất tốt, vì thế thường tặng nhiều đồ, quà sinh nhật luôn là những món quà đắt tiền.
Tinh Kì luôn tin rằng tình bạn của bọn họ sẽ là mãi mãi, cho đến một ngày.
Tinh Kì đi chơi với Hân Liên sau khi cô bé nhận được giấy báo đỗ đại học, muốn ăn khao với bạn thân một bữa.
Nhưng ai ngờ, không biết Hân Liên đắc tội với đám người nào, mà bị đe dọa nếu không xì tiền ra thì sẽ bị đánh.
Tinh Kì đương nhiên là rất lo cho bạn, nhưng trong người không đủ tiền để đưa, mà gọi điện cho ba thì sợ bị ba hỏi, không biết trả lời như nào, liền gọi cho Minh Triết.
Nhưng lúc đó Minh Triết đang ở trên máy bay về nước, tắt điện thoại, không nghe máy.
Lúc đó Tinh Kì quay lại, định xin thư thả thêm thì ai ngờ, nghe được cuộc đối thoại của Hân Liên và đám người đó.
Sự thật là, Hân Liên vốn chẳng phải đứa ngoan ngoãn, hiền lành gì cho cam, nó đã chơi với đám người kia từ khi lên lớp 11, còn luôn dùng tiền của Tinh Kì đi chơi với bọn chúng.
Sắp đến sinh nhật của Tinh Kì, nó muốn mua cái váy mới ra của hãng gì đó rất nổi tiếng, mà không đủ tiền, nếu vay thì sợ là Tinh Kì không có, nên mới bày ra trò này.
Mà quan trọng là, nó mua cái váy chỉ vì muốn chiếm spotlight của Tinh Kì trong bữa tiệc sinh nhật.
Tinh Kì nghe được đến đó thì xông ra chất vấn, ban đầu Hân Liên liên tục phủ nhận, tỏ vẻ vô tội, nhưng Tinh Kì nhớ lại những món đồ đã tặng Hân Liên, cô bé mới thấy bản thân đúng là ngốc.
Lúc này, Hân Liên mới thôi đóng kịch, châm biếm Tinh Kì chỉ là một con bé bị bỏ rơi, cái tính chó gặm của con bé xứng đáng bị bỏ rơi, còn nói may mắn mới gặp được nó, nó chơi cùng là vì thương hại mà thôi.
Tinh Kì nghe thế mới tát Hân Liên một cái, sau đó đám người kia, cả nam cả nữ, gần chục người, xông lên đánh hội đồng Tinh Kì.
Tuy chống đỡ được, nhưng không tránh khỏi có những vết thương, nhất là có tên còn cầm dao.
Đến khi có người nhìn thấy, báo cảnh sát, lúc này đám người kia bỏ chạy, nhưng vẫn còn vài tên chạy không kịp.
Tinh Kì tình nguyện lên đồn cảnh sát, đánh nhau xong, cô bé không thấy hả hê, mà chỉ thấy đau lòng.
Cô bé gọi quản gia đến bảo lãnh vì không muốn hai người ba lo lắng, trên đường về nhà đã khóc một trận rồi, nhưng khi về nhà, nhìn thấy