Giữa trưa, cô vẫn đang còn ngồi làm việc thì điện thoại liền rung ở bàn.
Là Lâm An gọi điện đến, cô bắt đầu nghe máy.
" Alo Lâm An cậu có chuyện gì sao?" cô bạn này của cô đúng là lâu lắm rồi không gặp.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói có chút mệt mỏi kể lể từng chi tiết.
" Tớ bị sốt cao, hiện giờ đang ở bệnh viện. Chán quá, Hiểu Trình cậu đến đây được không ?"
" À À, được được. Chờ mình nhé !" cô hứa hẹn xong ngắt điện thoại, dọn dẹp một số giấy tờ trên bàn cho gọn gàng rồi chạy tới gõ cửa phòng chủ tịch.
Tiếng gõ cửa phát ra, Dạ ở bên trong đang phê duyệt tài liệu nên chỉ lãnh đạm nói một tiếng " Vào đi."
Hiểu Trình mở cửa bước vào, anh ngước lên nhìn thấy cô thì liền thay đổi sắc mặt nhăn nhó khó chịu sang tươi cười như chưa có chuyện gì.
Cô đứng trước bàn làm việc của anh nghiêm túc xin phép " Em ra ngoài một chút được không, Lâm An bị ốm vào bệnh viện rồi. Em muốn chăm sóc cô ấy, em đi có được không."
Khuôn mặt như nảy ra ý kiến mới liền biến thành khuôn mặt thích trêu đùa cô. Anh giương một bên má lên, tay phải đang cầm bút chợt thả ra rồi ra hiệu chọt chọt nhẹ vào má mình.
" Đây..." anh cười nói.
Cô ngượng ngùng nhìn anh ra hiệu trên má. Liền từ từ bước lại gần.... chụt cô hôn lên má rồi thụt lại thật nhanh trở về chỗ cũ đứng.
" Tốt lắm, anh đi cùng em. " anh thoả mãn cười sau đó gấp tập tài liệu trên bàn rồi đứng dậy vừa đi vừa gài lại cúc áo vest.
Ể! Thế là thành ra cô lỗ à, cô vừa đi phía sau anh với vẻ mặt không cam tâm một chút nào.
Dạ biết cô đang ấm ức, anh liền dừng lại rồi nghoảnh đầu nhìn lại. Anh ôn nhu ấm áp như thiên sứ đưa bàn tay ra trước mặt cô " Đi thôi."
Ấm ức liền biến mất, cô vui vẻ bước tới nắm chặt lấy bàn tay anh hạnh phúc mà bước theo vào thang máy.
............
Cửa phòng bệnh của Lâm An đột nhiên mở, người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào. Hắn ta vén rèm lên bước sát vào gần giường của cô nàng đang nghỉ ngơi.
Hắn rút ống nghe đưa lên tai rồi bắt đầu lắng nghe nhịp tim của cô nàng, cái thứ lành lạnh áp ngực mình làm cô nàng hoảng hồn liền bật
dậy.
Hắn cũng hoảng hốt theo liền ngã xuống đất, vẻ mặt hắn tức giận liền nói lớn " Cô làm cái quái gì vậy."
Lâm An càng tức giận hơn, cô nàng cũng nói lớn " Thế anh làm gì ở đây." cô nàng chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi đưa ra kết luận " Anh chính là bác sĩ biến thái. "
Hắn nhăn mày lại, hai từ Biến thái này làm hắn tức bùng lửa.
" Này, tôi là bác sĩ giỏi nhất cái bệnh viện này. Là đại thiếu gia của Tiêu gia Tiêu Dực....haha biến thái . Đã vậy thì tôi sợ gì, làm mà chịu trách nhiệm luôn chứ. " mặt Tiêu Dực như khác hẳn, hắn cứ như thú dữ mất kiểm soát từng bước từng bước lại gần cô nàng Lâm An.
Lâm An sợ hãi, cô ở trên giường cứ dần lùi về phía trên đầu giường, sẵn cái gối phía sau, cô nàng cầm ném thẳng vào mặt hắn.
Tiêu Dực né được, hắn cứ đi sát lại đè cô nàng vào tường.
" Anh....anh muốn làm gì. Mau tránh ra khỏi người tôi." cô nàng sợ hãi lắp bắp nói.
" Cô muốn cởi áo trước hay quần trước. Tôi sẽ chiều theo ý cô..." hắn trầm giọng nói, hơi thở lạnh phả vào mặt cô muốn lạnh cả xương sống.
Tiếng cửa mở, Thượng Quan Dạ và Hiểu Trình bước vào, anh và cô còn đang nói chuyện say sưa thì bắt gặp