Mặc dù giai đoạn phỏng vấn ứng tuyển cũng không có gì xa lạ nhưng Quan thị thì khác. Họ chỉ kiểm tra hồ sơ một chút rồi đồng ý tuyển dụng luôn. Điều này thật kỳ quặc...
Về tới con đường nhỏ cô vẫn chưa dừng suy nghĩ, cô không quen biết ai chắc cũng không đến nỗi trùng hợp vậy được.
' Hầy ' cô vừa bước đi vừa thở dài. Thôi thì mặc kệ vậy, không để ý nhiều.
Mãi hướng về trước Hiểu Trình không nhận ra đằng sau mình còn có bóng dáng một người đàn ông.
Là Thiệu Triết Vũ, cô bây giờ không muốn gặp tẹo nào cả liền giả lơ đi thật nhanh.
Hắn đuổi theo cô đến tận khu nhà thuê, không nhịn được nữa hắn liền nắm mạnh lấy tay cô.
Thiệu Vũ làm cô khó chịu, vẫn cố dãy dụa tránh né hắn.
" Anh bị điên à! Mau thả tôi ra " cô tức giận cố gắng thoát khỏi hắn mà không ngừng mắng chửi.
Ngược lại, hắn vẫn kiên trì nắm tay cô lớn giọng nói " Hiểu Trình, nói anh nghe tại sao em lại quyết định rời khỏi công ty anh. "
" Em hận anh đến vậy à. " hắn với vẻ mặt như ăn năn hối cải cầu xin cô.
' Hừ ' cô cười lạnh một tiếng rồi đáp "Ha... Thiệu tổng, chính anh đã bảo vệ cô ta đoạn tuyệt tôi bây giờ anh có tư cách gì mà đứng ở đây ra lệnh cho tôi. "
Hắn bí họng không nói được gì.
..........
Làm vừa mới làm việc xong xuôi, anh còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Trước nay, anh luôn luôn lãnh đạm, từ lúc gặp cô đến giờ anh vẫn không ngừng quan tâm cô. Nhìn qua cửa sổ, hai bên đều có mấy người thích hóng hớt.
Tiếng nói vang lớn lên không khỏi lọt vào tai anh " Thiệu tổng mời anh về cho. Tôi không có gì để nói với anh nữa. "
" Hiểu Trình, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng sống với nhau trong cô nhi viện. Em không thể niệm tình xưa hay sao?"
' Hiểu Trình ' cái tên của cô vang vọng bên tai anh làm anh mở cửa ra bước tới hành lang lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Người đàn ông đang muốn cưỡng ép cô. Ha.... được lắm!
Thượng Quan Dạ anh hôm nay sẽ cho hắn xấu mặt. Vào trong nhà, một hũ đậu hũ thối nằm trên bàn. Anh mang một cái chậu lớn bắt đầu trộn hỗn hợp hải sản ngâm đậu hũ nước tương.
...........
Cô khó chịu muốn bỏ đi khỏi đó, không ngờ hắn vẫn còn nắm lấy tay cô níu kéo không chịu buông bỏ.
" Hiểu Trình em quay về Công ty đi "
" Bỏ tôi ra. " cô hất tay hắn ra rồi quay bước đi.
' Ào ' từ trên cao, một mớ thứ nước lạ giáng xuống đầu Thiệu Triết Vũ. Thứ kia vừa hôi vừa thối vừa sánh đặc, kinh quá!
Hắn ta ngửi trên tay áo mình, mùi thối nồng